Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác. Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết. Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên.
Bạn không thích sự không nhất quán này. Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. Với họ, những nỗi đau tinh thần, những cơn đau thể xác là có nhưng một thằng bé 21 tuổi không thể đau hơn họ được đâu.
Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người. Và lại thấy quyển sách bị xé. Mi thì làm sao điên hoặc chết được.
Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch. Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông. - Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi.
Phải hết sức giữ gìn. viết bị bắt gặp sẽ dễ bị bảo thôi đừng viết thế đợi thì làm gì ạ làm gì cũng được nhưng đừng viết Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được.
Tôi cứ tà tà gạt chân chống. Lát sau tôi lẻn xuống. Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó.
Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề. Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ. Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt.
Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì. Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây. Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa.
Nàng nằm dài trên chiếc giường trắng thoảng hương hoa nhài. Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết. Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều.
Hồn nhiên đến đáng sợ. Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá. Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy.