Winston: cảnh sát muốn nói chuyện với tất cả những người đã tới nhà anh. Khi chúng ta không muốn nhìn nhận sự thật, chúng ta sẽ nói dối chính mình. Anh ta cảm thấy rằng anh ta hoàn toàn trong sạch và lúc này sẽ tìm cách thỏa mãn trí tò mò của mình.
Có lẽ anh bị đối xử bất công hoặc còn thiếu sót gì đó. Sau đó thì cô ấy thôi không làm công việc thu dọn nữa. ” hoặc “Tôi e rằng không có nhiều cơ hội để đàm phán.
Và ngược lại với những người thuận trái. Như vậy, cảm xúc bị trì hoãn xuất hiện, kéo dài hơn bình thường và kết thúc đột ngột. Winston: Ồ, thế à? Chà, họ còn lấy dấu vân tay rồi đấy.
Khi cần phải làm những gì chúng ta muốn, chúng ta sẽ chú tâm làm một việc. Khi bạn muốn ai đó thừa nhận một sự thật, tức là bạn đang đòi hỏi nhiều hơn chỉ là một ân huệ. Hãy kiểm tra người đó để xem liệu họ có nhanh chóng thay đổi chủ đề hay không.
Cậu có thể quay lại từ đầu lúc nào cũng được. Điều này làm giảm đáng kể ý nghĩa của nó. Sau khi nghe tin, hai anh chàng phản ứng như sau:
Sau đó, bạn nói đại loại như: “ôi trời, may là cô thư ký mới của tôi phát hiện thấy có người ở chỗ máy hủy tài liệu ngày hôm đó. Quy trình này loại bỏ rất nhiều tội lỗi cho người đó bởi vì người đó không còn cảm thấy phải thanh minh cách hành động mà “cái tôi trước đây” của họ phải chịu trách nhiệm. Người vô tội thường sẽ vẫn ở thế “tấn công.
Dưới đây là một ví dụ cho thấy nó được sử dụng như thế nào. Tất cả những gì bạn làm là phát triển một sự thật mà người đó đã đưa ra. Mục tiêu là hãy tự nhiên và thoải mái.
Washington không biết nói dối. Nếu cô ấy trả lời đúng, thì bạn biết rằng chuyến đi ấy không thích hợp cho bạn hoặc cô ấy đang nói dối bạn. Phủ định không phải là một xúc cảm sơ cấp.
Một ví dụ là ai đó lại nhe răng cười trong khi đang tỏ ra đau buồn với một người vừa mất đi người bạn đời. Giờ đây bạn sẽ có xu hướng tin bất kỳ điều gì anh ta nói. Nếu tôi không thể trông cậy vào anh thì tôi không biết mình sẽ phải làm gì.
Bạn cần hiểu rõ tư thế của một người xét trong hoàn cảnh riêng và trong mối quan hệ với môi trường xung quanh. Cả ba câu này có điểm gì chung? Chúng đều quy tội và chắc chắn tất yếu tạo ra một phản ứng: “Tôi có lấy đâu!” Nếu người đó nói nhanh thì bạn cũng nên nói nhanh.