Quá nhiều lí do để sống. Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu. Ta cõng nàng đi trên sóng.
Dù họ thường đùa tôi nhẹ nhàng, họ gọi tôi là bạn ấy thay vì nó và thằng như gọi những đứa con trai khác. Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ. Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi.
Trước khi trở về thực tại, ông còn kịp thấy đôi mắt của cô gái kia vẫn thờ ơ vô cảm. Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai. Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé.
Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người… Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra. Mà mai sau, con cái họ sẽ lặp lại và phát triển thêm.
Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình. Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua.
Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh. Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi. Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá.
Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn. Đừng làm mọi người buồn lo. Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy.
Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được. Tôi biết là tôi rất khỏe. Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi.
Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường. Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt. Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật.
Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do. Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai. Giấc mơ cũ rồi mà.