Nếu hắn là người tài. Trú ngụ trong ấy là đàn cò. Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy.
Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra. Chỉ còn làm con tin ở nhà bác nữa thôi. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu.
Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì. Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được. Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng.
Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy. Mẹ thì độ này da sạm đi. Chả thằng nào là không biết quay cả.
Và còn nhiều lí do khác. Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn. Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có.
Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất. Trái tim tôi nó chả sai bao giờ. Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn.
Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy. Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo. Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh.
Sở dĩ bạn tả khá tỉ mỉ chỗ bạn viết từ đầu đến giờ vừa là để luyện môn miêu tả mà bạn còn kém, vừa là để ngầm chứng minh đầu óc bạn vẫn khá minh mẫn. Mà đọc để có một cảm giác, góc nhìn khác về đời sống. Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói.
Nhưng ông anh cứ hỏi nhiệt độ phòng bao nhiêu, làm bằng gỗ gì. Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái. Cậu em kia, là một người tốt.
Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời. Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này). Còn cái quần thì rộng thùng thình.