chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím.
Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh. Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này). Tin một chút, một chút thôi, em ạ.
Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra. Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh. Và cũng không làm ấm lòng những đứa trẻ ngoan.
Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản. Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Và còn nhiều lí do khác.
Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc. Nhưng không phải sở thích. Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống.
Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình. Lúc đó, bạn sẽ không hứa hoặc phải thất hứa. Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo.
Đốt xong thấy người hơi nhẹ. Dường như bạn đang trôi trong dòng âm thanh. Liệu đã đủ thông minh để biết đem đến cho nhau những cơ hội phát triển trí tuệ nhằm nâng cao phẩm chất cộng sinh và làm nó trở nên dễ chịu, không hủy diệt năng lực cá nhân.
Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác. Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì. Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh.
Bạn cũng đang ganh đua với họ. Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà. Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi.
Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết. Hôm nay lại bị cấm túc thế này. Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị.