Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ. Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo. Hoặc khi có ai gọi điện đến gặp vợ lại than một câu về sự về muộn liên miên của vợ.
Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc. Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng. Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày).
Cái cuối có phần họ nói đúng. Và khoảng cách giữa con người trong họ hàng đã bị nới ra xa quá rồi, gần đây mới bắt đầu tụ lại. Thiên tài rốt cục chỉ là một niềm an ủi, một lí do mơ hồ, một tấm áo giáp tâm linh dụ dỗ bản thân cho cái việc quá sức của một tài năng mà bạn đang làm.
Ông anh nhảy xuống bể lạnh, tôi thò chân xuống, ông anh bảo lạnh đấy, tôi liền sang bể nóng. Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát. Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu.
Ông đặt tay nàng lên vành tai và nói: Anh muốn thú nhận với em một điều. Em bảo thế thì con phải gọi điện về. Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại.
Lúc đó bạn đang gập bàn. Rồi ông lại bảo: Thôi. Nhưng như một thói quen, bạn lựa chọn ngủ tiếp.
Cái giấc mơ của mình không mất. Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại. Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng.
Tất nhiên tôi biết có thể tôi đánh giá thấp trí tuệ và lòng bao dung của họ. Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ. Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười.
Dù đó là hai yếu tố mâu thuẫn. Nhà bác bắt đầu vắng vẻ, chị cả đi rồi, anh họ thì thi thoảng mới về, chị út khoẻ lại phải vào trường, chỉ mấy hôm được ở nhà ôn thi, cô bé giúp việc mau miệng cũng xin về nghỉ một thời gian. Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau.
Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn. Thấy mặt mình mát lạnh. Im lặng ra về giữa dòng người hả hê.