Ta phải tìm xem nguyên liệu bỏ sót ấy là gì và thêm nó vào”. Nhưng hôm đó, anh lại có cơ hội được gặp lại cha mẹ kế và các em khi họ đến để vĩnh biệt bà. Chúng ta phải chuẩn bị tinh thần để leo lên đỉnh núi cao nhất ,thám hiểm đại dương sâu thẳm nhất và xông vào những nơi hoàn toàn xa lạ với chúng ta .
Ngã nhiều lần trong đời là một điều rất có lợi nếu mỗi lần ngã như vậy, bạn có thể đưng dậy được. Lúc 22 tuổi, anh vừa học vừa làm thêm. Cùng lúc đó, tôi cũng thành lập Hội “Những người khó thất bại” (IHK) như một bộ phận trong công ty nhằm huấn luyện nhân viên thông qua một cuộc hội thảo mang tên “Sinh ra để được tự do”.
“Bậc thang không bao giờ dành để nghỉ ngơi mà là để giữ cho bước chân của một người đủ dài để anh ta có thể đạt đến nới khác cao hơn. Và xin hãy nhớ cho rằng , không có cách đúng để làm một việc sai. Thất bại sẽ kéo theo những trở ngại và khó khăn to lớn nhưng điều thú vị là nó cũng dành tặng ta cả cơ hội để tiếp tục cuộc đấu tranh .
Dù họ có thể bị coi là những kẻ thất bại suốt cuộc đời mình, lịch sử sẽ luôn luono coi họ là những người chiến thắng”. Trong thời gian tìm hiểu nhau họ gặp phải sự phản đối mạnh mẽ từ gia đình và Coring buộc phải đến Sta. Ngay sau đó , ông bắt đầu xây dựng lại nhà máy và không lâu sau ông chế tạo ra máy hát đĩa.
Sự thất bại, những lần thua cuộc và các nghịch cảnh đầu đời đã biến ông thành một cấp độ thông minh mà người bình thường không bao giờ có được. Họ có thể đang chiếm giữ vị trí cao trong xã hội. Sau đó, ở tuổi 17, ông là nười bán hàng cho một cửa hàng bán đồ kim loại.
“Chúng ta không chịu nhìn kỹ những việc trong quá khứ của mình; đó là lí do tai sao cứ đổ lỗi cho hiện tại”. Sau đó, khi cuộc chiến tranh Triều Tiên bùng nổ , ông thu được lợi nhuận to lớn. Đó là những ngày u ám nhất trong cuộc đời anh vì ngay cả các em của anh cũng hắt hủi anh.
Thất bại không có nghĩa bạn sẽ chẳng bao giờ làm được điều đó Một khi bạn tìm ra nó, hãy hình dung chính mình đang giải quyết nó và kì diệu thay, bạn sẽ nhận thấy các vấn đề của mình dường như nhẹ bớt và trước khi bạn nhận biết được điều đó, những khoảnh khắc uyệt diệu đã ùa đến. Ông đã đạt kỉ lục khi thắng liên tiếp 9 cuộc tổng tuyển cư mà ông tham gia kể từ năm 1956 .
Nhưng mỗi khi trở về, với những phần mặt bị cắt đi, anh vẫn cố gắng nở nụ cười và chưa một lần nào anh tỏ vẻ than vãn hay chán nản cả. Gia đình ông vô gia cư và phải di chuyển từ chô này đến chỗ khác. Buộc phải rời trường học lúc 14 tuổi và là lao động chính trong gia đình từ khi cha ông mất.
Tôi ngờ rằng anh thường tự nhủ mình: “ Công việc chính là gương mặt của cuộc đời mình”. Điều này rất đúng,thế mà nhiều người trong chúng ta không nhận thấy. Ông còn được trao tặng giải thưởng viên chức năm 1998 và năm 1999 – giải thưởng do ban giám đốc bảo hiểm nhân thọ , tổ chức dành cho đoàn thê người Thái , do chính ông Wuthichai Sanguanwongchai, thứ trưởng bộ công nghiệp Thái Lan trao tặng.
Vòa tháng 6 năm 1913, ông rời Sài Gòn với ý định ra nước người tìm đường cứu nước. Vì không có mối quan hệ của với cha mẹ, Maznah đã lớn lên trong cái nhìn tiêu cực về cuộc sống, dù ông bà luôn truyề đạt những bài học tinh thần cho cô. Vào cái thời mà việc chăm sóc bệnh nhân được coi là công việc chỉ dành cho những phụ nữ dốt nát và vô công rỗi nghề,bà đã tuyên bố ý định tham gia chăm sóc bện nhân trước sự kinh hoàng của mẹ bà