Những lời nói đó chính là tính cách điển hình trong kinh doanh của Jobs: Tôi không cần bạn nhưng tôi có thể để anh tham gia cùng chúng tôi’”. Jobs liệng nó xuống sàn và chẳng thèm đọc. Nhưng những thiết kế đó có vẻ rườm rà, bất tiện (phải mất một vài phút để người dùng lưu tệp tin) và chi phí quá cao (được chào bán với giá 16,595 đô-la tại hệ thống cửa hàng bán lẻ); bên cạnh đó, nó lại nhắm chủ yếu tới đối tượng văn phòng có khả năng kết nối mạng.
Sự trung thực gần như tuyệt đối. Ông thuê công ty kiến trúc mà ông cho là tốt nhất thế giới của Ngài Norman Foster, công ty đã xây nên những tòa nhà được bố trí rất thông minh, chẳng hạn như dinh thự được phục hồi lại Reichstag ở Berlin và tòa nhà 30 St. Giai điệu chậm chạp và thê lương, Hertzfeld hy vọng, sẽ khiến Jobs nhớ lại những ca khúc mà ông từng rất yêu thích.
Nó rất phức tạp, các thiết bị không đồng bộ hóa tốt, còn email và các dữ liệu khác thì ngẫu nhiên biến mất trong thinh không. Bạn kéo video vào trong cửa sổ này. IPhone đã ngay lập tức được các blogger đặt tên là "Điện thoại của Chúa Jesus.
” Từ đó Jobs bắt đầu đến nhà Makkula vào các buổi tối, bàn luận các về kế hoạch và nói chuyện thâu đêm. “Anh ấy cuối cùng cũng nói với chúng tôi chuyện đó”, Arthur Rock nhớ lại, “nhưng anh ấy vẫn khăng khăng rằng có nhiều khả năng anh không phải là cha đứa bé. Steve kết luận rằng: “Thiết bị mà chúng ta phải tập trung cao độ chính là điện thoại di động”.
Nhưng đôi khi ông cũng cảm nhận được sợi dây ràng buộc gia đình. Cô thấy cha mình đang làm việc trong một nhà hàng nhỏ. Khi Wozniak thể hiện đúng tinh thần của câu lạc bộ máy tính Homebrew bằng cách chia sẻ miễn phí thiết kế của ông về Apple I, thì thay vào đó Jobs cứ khăng khăng đòi bán bản mạch.
Avie Tevanian quyết định là Jobs cũng cần phải tổ chức tiệc chia tay đời độc thân. ông nghĩ, không có lý do nào tin được rằng Alps có thể đảm bảo cung cấp đủ linh kiện cho việc ra mắt máy tính Mac trong vòng một năm. Thay vì động viên từng nhóm để tăng thêm dòng sản phẩm dựa trên những cân nhắc về tiếp thị, hoặc cho phép phát triển một ngàn ý tưởng, Jobs lại nhấn mạnh rằng Apple chỉ tập trung vào hai hoặc ba sản phẩm ưu tiên trong một lúc.
Sculley rời khỏi phòng để Jobs có thể trình bày ý kiến của mình trước. “Nếu nhìn vào cửa hàng và sản phẩm, anh sẽ thấy ngay nỗi ám ảnh của Steve với vẻ đẹp ở dạng hình giản dị - thứ chủ nghĩa tối giản duy mỹ và tuyệt vời của Bauhaus, vươn cả một quãng dài, ra tới tận quy trình thu ngân ở cửa hàng,” Ellison nói. Jobs nói “Ron là một người đáng ngưỡng mộ.
“Mike đã dạy tôi điều đó. Giám đốc tiếp thị Phil Schiller đồng ý với điều này. ” Vài ngày sau Jobs dịu lại và chấp nhận ý tưởng của chúng tôi, một cách ngập ngừng.
Chân của ông gầy guộc như ống giang, nhưng nụ cười của ông rất nhẹ và chỉ thoáng qua. Tôi có thể thấy mẹ tôi sợ chạm vào máy tính. Jobs dường như cổ vũ hướng đi này.
Jobs ghét cả sản phẩm của họ lẫn thái độ khúm núm này. Thường thích những chỗ buồn và ảm đạm”, ông mỉm cười một cách tự nhiên và đợi chờ một tràng cười nữa ròi đưa ra kết luận: “À! Thực ra thì tôi không nghĩ ‘không kiên định’ là xấu”. Tai hại hơn nữa là công ty mà ông yêu quý bây giờ nằm trong tay của một người đàn ông mà ông coi là một kẻ kém cỏi.