Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì. Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn. Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ.
Nhất là một khuôn mặt cũ. Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít. Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn.
Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn. Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ. Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ.
Ví với sự nín thở hợp lí hơn là một con chim bị treo cổ giữa mênh mông không bến đỗ chỉ có thể sống chừng nào còn vỗ cánh. Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác. Phải cạo râu đi nghe chưa.
Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa. Theo cách mà bạn lựa chọn. Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu.
Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép. Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế. Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không.
Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó. Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình. Mà tôi đã làm gì có những cái đó.
Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên. Và cũng không làm ấm lòng những đứa trẻ ngoan. Thua còn có năm nghìn an ủi.
Nhẹ như thể bên trong đã mục ruỗng, cạn kiệt cả. Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy. Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả.
Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí. Nhưng những tầng đất sâu mới được khai phá sẽ đem lại hưng phấn.