Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin. Chỗ còn lại trong tủ thì không nỡ giết. Chúng tôi làm theo luật.
Đều có mục đích cả hoặc chả có mục đích gì. Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng. Còn tôi, chưa đến lúc.
Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật. Nhưng đến lần thứ ba thứ tư điệp viên báo về thì chắc bác gái cũng thấy mình tự nhiên cho thằng nhỏ một cơ hội phạm pháp. Tôi cười khùng khục trong họng.
Còn phải dậy đi học sớm. Màu xanh của bể bơi. Không ai ở xung quanh truyền cho cậu cảm giác đó.
Ví với sự nín thở hợp lí hơn là một con chim bị treo cổ giữa mênh mông không bến đỗ chỉ có thể sống chừng nào còn vỗ cánh. Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết. Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác.
Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi. Theo cách mà bạn lựa chọn. Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe.
Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay. Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui. Dù cái sự ôm ấp, vuốt ve này chỉ đơn giản là những biểu hiện thân thiện.
Dù nó làm bạn mệt thêm nhưng nó khá được việc. Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất. Bỗng chị bị tuột mất dép.
Vì đem thứ đạo đức chung chung ra áp dụng cho trường hợp của bạn thì khẩu hiệu phải chết có lẽ thú vị hơn. Bạn đã thực sự dấn thân rồi. Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên.
Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi. Nhưng giấc mơ không phải lúc nào cũng tử tế, ngây thơ. Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm.