Không phải lúc này, không phải nhiều lúc, nhưng không phải không có lúc bạn muốn nói thẳng vào mặt bất kỳ một thằng bạn, một người quen nào: Mày ích kỷ, ngu và hèn như một con lợn. Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung. Nhà văn nhìn vào mắt nàng.
Cái giấc mơ của mình không mất. Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt. Nhà văn ngồi lại một mình.
Mệt và không thích thú. Thằng em ngồi bên phải tôi. Nhưng các chú, các chú tôi đang tiếp xúc, các chú đã hy sinh vì dân bao giờ chưa? Tôi nhìn người tinh lắm.
Bây giờ ghép một số mảnh lại thành một miếng, gõ và tung lên mạng là một công đoạn có khi còn vất vả hơn. Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao. Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác.
Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. cũng như không biết trong chính ý nghĩ này cũng âm ỉ một phiên tòa Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản.
Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ. Khi đã chơi thì chơi là chơi mà không chơi cũng là chơi. Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận.
Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván. Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên. Thôi thì dùng vào chỗ khác.
Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy. Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt. Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết.
Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng. Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì. Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa.
Tôi cứ tà tà gạt chân chống. Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó. Đừng thuyết giáo vô ích.