Có lẽ ông già đó chẳng coi những phỉ báng ông vào đâu. Tôi rán làm cho những người vợ chưa có tin tức về chồng họ được vững dạ và tôi an ủi một số đông đàn bà goá - chao ôi, có đến hai ngàn một trăm mười bảy sĩ quan, hạ sĩ quan và quân lính trong Lục quân, Hải quân tử trận và 960 người mất tích. Trước kia cô thường cằn nhằn về công việc, nhưng sau cô thôi hẳn.
Kẻ nào nhận được chân lý sâu xa, vĩnh viễn, sẽ thấy rằng những bất mãn hàng ngày trong kiếp trần của mình, so với lẽ bất dịch của vũ trụ, chỉ là những chuyện lặt vặt không đáng kể. Lòng nhớ ơn là một đức phải được bồ dưỡng; vậy ta phải luyện tập cho con cái ta cái đức đó thì chúng mới có được. Ông Sam Wood, một trong những nhà sản xuất phim hát bóng nổi danh tại Hollywood nói rằng ông đã nhức đầu nhất bởi các tài tử trẻ tuổi.
Định mệnh chỉ cho ta một trái chanh hãy làm thành một ly nước chanh ngon ngọt Xét cho kỹ, nghệ thuật nào chỉ để tự mô tả hết. 000 Mỹ kim của các bạn giao cho để đầu cơ chứng khoán.
Một tháng trước, cả cơ nghiệp của tôi sụp đổ trên đầu của tôi. Ông Schwab từ đó lấy câu ấy làm châm ngôn hành động. Loài người vong ân là điều rất tự nhiên; vậy chúng ta cứ mong có người đáp ơn ta thì chúng ta sẽ tự rước lấy nhiều nỗi đau lòng.
Bây giờ tôi nhận thấy rằng nếu quân Lùn không tấn công Trân Châu cảng thì tôi đã thành một người bán tàn tật suốt đời. "Tôi đã hành động như thằng ngu và lỗi lầm của tôi nhiều vô kể". Tức thì anh viết xuống giấy những nét rắn rỏi: "Thế tại sao cứ vô lý mà lo mãi?".
Thiệt vậy, đạo Gia Tô giúp ta mạnh khỏe và có hứng thú. Nếu bạn ngồi máy bay tới Greenland, phi cơ của bạn có thể đáp xuống phi trường Evans, một phi trường mang tên ông. Bác sĩ nói bà đau tim vì thần kinh bị chứng hồi hộp và vô phương chữa cái bệnh do xúc động mà ra đó.
Nói không ngoa, họ đau vì đã mất sự thăng bằng bởi mất tin ở tương lai. Vậy xin bạn để tôi kể phương pháp mà ông Willis H. Ông không ngớt khuyên họ: "khán giả chán những lối đó rồi, họ muốn lối khác kia".
Vậy phải làm sao? Xin bạn hãy nghe câu chuyện của một cô tốc ký trong một công ty dầu lửa. Nghĩ vậy, tôi thấy dễ chịu hơn. Steel, những cuộc hội nghị của ông và các bạn đồng nghiệp thường kéo dài quá.
Xem thế đủ biết không phải họ hoảng loạn vì bom đạn mà chính người ta đặt họ vào một nghề trái với sở thích và tài năng. Chưa bao giờ tôi hoàn toàn thất bại như vậy. Ông cầm chiếc đồng hồ lấy 165 mỹ kim và mở trường dạy học, ngay giữa rừng, lấy một gốc cây làm bàn.
Nó giúp tôi tạo ra "một cảnh xanh tươi, mát mẻ, bình tĩnh giữa kiếp trần gió bụi quay cuồng này". Ba tôi gần thành người lý tưởng mà Aristote đã tả một người đáng được sung sướng nhất. Nguyên tôi làm thủ quỹ một công ty bán trái cây ở Nữu Ước.