Nếu trước đây, khi tận mắt nhìn thấy Đại học Columbia chế tạo ra máy tính điện tử, Watson đã triệu tập McPherson của phòng nghiên cứu mà 1930 của Watson, khi ông rất thích giảng bài về các quy tắc, văn hóa của công ty trong trường học của IBM ở Endicotte bên cạnh việc huấn luyện tay nghề. Người ta đang chứng kiến người khổng lồ trong ngành kinh doanh máy tính rơi nhanh trong lịch sử hơn nửa thế kỷ huy hoàng của nó.
Jeffle kể rằng ông nội của mình là một kỹ sư lắp đặt máy IBM tại Philippin vào thời Watson. Linda Stanford hiện là chủ tịch cao cấp tại IBM, trên website của tập đoàn này, bà có bài viết mang tên Corporate culture is the key to unlock- ing innovation and growth (Văn hóa tập đoàn là chìa khóa đổi mới và tăng trưởng). Khác biệt của Watson là truyền đạt cho nhân viênthật sự hiểu điều đó.
Bằng cách bán máy cũ, ông cần tồn tại trong tình hình suy thoái sau chiến tranh, thời buổi mà không ai muốn chi tiêu cho những món đắt tiền. Đó là một phần quan trọng trong công việc kinh doanh cách đểchiến thắng người khác. Watson đã biến mớ hỗn độn CTR nợ ngập đầu trở thành tập đoàn quan trọng của nước Mỹ với doanh thu gần 900 triệu đôla gần trở thành công ty có doanh thu 1 tỉ đôla.
Thế nhưng giai thoại đó đã được truyền tụng từ lâu như là nghệ thuật đối nhân xử thế được trích dẫn nhiều nhất trong các sách dạy làm người. Điều đáng nói là Maney đã cố tình truy tìm nguồn gốc câu nói đó. Tòa nhà hoàn thành vào năm 1933 này là giấc mơ của các nhà khoa học.
Giữa lúc như vậy, Watson triệu tập cuộc họp cao cấp, tính khí nóng nảy thường ngày biến mất thay vào đó là sự dịu giọng nhưng thông điệp lại rất Nhưng khả năng thương mại thì ít ai thấy. Nhưng khi phái Phillips đến Harvard, Watson đã muốn mở rộng mối quan hệ với một trường đại học lớn nhất thế giới.
Mỗi viên chức lãnh đạo phải coi mình là người trợ giúp cho cấp dưới thay vì coi mình là ông chủ của họ. Đó là niềm tin của các quyết định phải có cơ sở. Cống hiến vĩ đại nhất của nhà doanh nghiệp này là giảm giờ làm cho nhân công xuống còn 8 giờ một ngày thay vì từ 9 đến 11 như bình thường vào lúc đó.
Ở tuổi 82, Watson có thể thấy mình trong gương với những nếp nhăn và các thớ thịt trễ xuống. Dấu vết kinh doanh trong đoạn nói chuyện của ông chỉ có giá trị mào đầu cho gần gũi. Ông đã đặt nền tảng cho giá trị doanh nghiệp bằng câu nói nổi tiếng:
Nhưng trên bảng Watson lại để lên đó những cuộn giấy lớn. Sau hai năm suy thoái, đúng như ông dự định, sức mua trở lại. Nhưng cũng chính lúc này, Watson đối diện với điều đen tối nhất trong cuộc đời ông.
Và ông đem nỗi âu sầu về sức khỏe này vào công ty. Và vòng tròn này được đặt tiếp giữa một cột chữ nhật màu đen. Bằng cách gạch bỏ đi những yếu tố công việc, Watson tước bỏ đi những cái vỏ vật chất bao quanh con người mỗi ngày.
Nhưng bây giờ là lúc đang nói đến khí chất tiên phong của IBM. Đây là lúc có hai sự kiện quan trọng diễn ra trong đời ông. Năm 1943, Ruth Leach trở thành người phụ nữ đầu tiên nằm trong ban lãnh đạo với chức danh phó chủ tịch.