Nhân vì Disraeli có nói: "Đời người tựa bóng câu, hơi đâu mà nghĩ tới những chuyện lặt vặt", nên Andres Maurois viết trong tờ This Week: "Câu đó đã giúp tôi nén được biết bao nỗi đau lòng. Khi vợ y thình lình đau, y lo quá, sinh ngay chứng đau răng. Nhiều độc giả đồng ý với tôi là cuốn đó hay hơn Đắc nhân tâm, và ngay từ chương đầu đã trút được một phần nỗi lo rồi, cho nên chép nhan đề chương đó "Đắc nhất nhật quá nhất nhật" để trước mặt, trên bàn viết.
Nếu không có điều kiện cần thiết ấy thì dù có biết cả ngàn quy tắc cũng không có ít lợi gì. Trong luật có câu này ai cũng biết: "Luật không kể tới những việc lặt vặt". Ở chỗ kiếm được ít huê hồng quá, không xứng với công vất vả đi chào khách.
Sau khi đã xét được những kết quả tai hại nhất có thể xảy ra, và đành lòng nhận nó, nếu cần, tôi cảm thấy một điều cực kỳ quan trọng: là tức thì tinh thần tôi lại thảnh thơi, bình tĩnh như xưa vậy. "Rán vui vẻ coi thường một tình thế phải tới". Áp lực đó không chịu nổi, phải xả bớt đi mới được.
giảng: "Nữ bác sĩ đi chích thuốc đấy. Chúng ta, bạn và tôi, cũng nên hoan nghênh loại chỉ trích ấy, vì chúng ta không hy vọng gì trong bốn lần hành động mà không có lần nào lầm lạc hết. Hai năng lực vô giá đó là: thứ nhất, biết suy nghĩ; thứ nhì, biết thấy việc nào quan trọng thì làm trước.
Bà nói lập ngân sách phải do chính ta làm lấy và phải quen rồi mới làm đúng được. Nhưng ông con nhất định làm theo ý mình và khoác chiếc áo xanh dính đầy dầu mỡ. Mà ý niệm đó hoàn toàn tuỳ thuộc ta.
Tôi sống độc thân và chỉ khi nào xỏ kim tôi mới nhớ tới". Khi mới cưới, cô Eleanor Roosevelt ngày nào cũng bất bình vì người hầu bếp làm hư một món ăn. Từ lúc đó, tôi hết phải lo lắng, phấn đấu nữa.
Năm 1942, ông đang ở Trung Hoa khi quân Nhật chiếm Thượng Hải. Quân địch thả thuỷ lôi tấn công chúng tôi luôn 15 giờ. Ông chép trong tập ký ức của ông: "Suốt đêm đó tôi ngâm chân trong nước nóng và hột cải, lại đắp hột cải trên cổ tay, trên gáy, mong đến sáng sẽ hết nhức đầu".
Về phương diện khác, các người làm công có thể là ích kỷ ti tiểu và thiếu giáo dục. Họ leo hết ngọn này tới ngọn khác. Họ run cầm cập như những kẻ sợ chết vậy.
Tại đó tôi trồng vài chục gốc cây. Khi sự thất bại ấy đã hiển nhiên, tôi choáng váng gần như có kẻ nào đạp mạnh vào đầu tôi vậy. (Hồi trước, mỗi hội viên đề nghị một giải pháp và một hội viên khác chỉ trích giải pháp đó.
Đứng trong bếp nhìn qua cửa sổ, bà hoan hỉ ngắm "đàn chim đú đởn hay qua, dưới những đợt tuyết trắng". Thần kinh họ đương bị kích thích dữ". Khi mới cưới, cô Eleanor Roosevelt ngày nào cũng bất bình vì người hầu bếp làm hư một món ăn.