Tôi có lần hỏi bà Roosevelt về thái độ của bà khi bị chỉ trích một cách vô lý, vì biết đâu bà chẳng có lần bị như vậy. Tôi dùng hết cả tâm lực trong công việc của tôi. Khoa phân tâm cũng căn cứ một phần vào khả năng chữa bệnh của lời nói.
Hiện nay nhiều người đóng trò khác lại rán bắt chước chị. Quan niệm giáo dục của y sai bét". Ông nói: "Khi lớn lên, suy xét những hành động của người đời, tôi tưởng có rất nhiều người lớn hơn đã "mua hớ chiếc còi".
Tôi đã sống 20 năm trong những nhà không phòng tắm, không máy nước. Trong hai năm nay, tôi đã sửa chữa gần hết. Tại sao thế? Tại kinh nghiệm bảo nó biết rằng làm như vậy chẳng ích lợi gì.
Khi sự thất bại ấy đã hiển nhiên, tôi choáng váng gần như có kẻ nào đạp mạnh vào đầu tôi vậy. Chương trình đó do ông Sibyl F. Tiếp đó, ông được một chân bán kính thực thể.
Hồi 30 tuổi, tôi quyết chuyên viết tiểu thuyết. Hơi nước do máy xịt ra, khiến ông quạu quọ, cơn giận cũng muốn xì ra. Đừng trì hoãn, đừng xao nhãng, vì chúng ta sẽ không bao giờ trở lại con đường chúng ta đã trải qua".
Khi nó trống rỗng thì tạo hoá cho một cái gì ùa vào trong đó liền. Thế rồi giữa khi thất thế đó, lương y của bà là giáo sư Pozzi ở Paris lại biểu bà cưa một chân, vì trong khi vượt Đại Tây dương, gặp một cơn giông, bà té trên boong tàu và bị thương nặng ở chân. Kẻ nào nhận được chân lý sâu xa, vĩnh viễn, sẽ thấy rằng những bất mãn hàng ngày trong kiếp trần của mình, so với lẽ bất dịch của vũ trụ, chỉ là những chuyện lặt vặt không đáng kể.
Kế đó ông ta chỉ cho Vicki Baum và những trẻ khác cách té ra sao, cách nhảy ra sao, vừa luôn miệng dặn: "Nhớ luôn luôn tưởng tượng mình như một sợi bún. Rồi ít lâu sau, lại biến ra nhiều chứng khác. Trong khi đi chào khách, công việc gì cũng dễ hết, trừ lúc khách ký hợp đồng.
Nhưng biết lợi dụng những thất thế mới là điều cần thiết. Đứng trong bếp nhìn qua cửa sổ, bà hoan hỉ ngắm "đàn chim đú đởn hay qua, dưới những đợt tuyết trắng". Cho đến năm 12 tuổi, mỗi năm tôi không có cắc rưỡi để tiêu riêng.
Lần đầu họ bóp lực kế trong hoàn cảnh thông thường. Không cần phải học ở Harvard mới tìm thấy chân lý ấy. Để tránh mọi sự hiểu lầm, tôi xin giải thích: Tôi không khuyên bạn hoàn toàn bỏ ngoài tai mọi lời chỉ trích.
Bấy giờ trên đường chật ních những người qua lại, vẻ mặt rất hân hoan. Và "mới đây", cách nay khoảng hai tháng, tôi thấy trên một tờ nhật báo nọ, vị bác sĩ phụ trách chuyên mục tư vấn sức khỏe khuyên độc giả "bệnh nhân" rằng, ngoài thuốc men và nghỉ ngơi tịnh dưỡng, nên đọc tìm cuốn Quẳng gánh lo đi và vui sống. Cũng là một việc gấp nữa.