Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy. Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen. à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ…
Mua để đến những giờ bỏ học. - Sẩm tối rồi còn say nắng nỗi gì. Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang.
Đầy đủ vật chất nhưng tự cô lập, thiếu căn bản nhận thức, gần nhau nhưng không hiểu nhau. Lần đầu cảm thấy rõ rệt mình bất lực khi muốn giữ danh dự trong thế giới này khi lâu nay để nó cuốn đi. Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu.
Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện. Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu). Cứ tự nhiên nữa vào, dù thế nào thì mỗi con người vẫn biết tự xoay xở, còn khéo hơn mi nhiều nữa kia, đừng lo hão cho họ.
Hai bên dè chừng nhau. Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không. Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh.
Chứ cháu nhận thức được đấy ạ. Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó. Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau.
Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu. Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm. Nghĩa là phải chấp nhận cả những sự đê tiện.
Giờ ta muốn nghỉ một lúc. Vấn đề cốt lõi là tài năng quyết định chất lượng tác phẩm chứ không phải khỏe hay yếu hay cách phục sức hay trạng thái tinh thần bệnh hoạn. Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy.
Một số người trong số họ cũng biết. Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống. Tôi biết, nhiều tâm hồn, như bắt đầu tôi, đã chết.
Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ. Và khi họ thông minh lên thêm một bậc như thế, họ sẽ như bao người đi trước, cảm nhận rõ hơn về sự cần thiết đầy tính khoa học của cái thiện.