Hôm nay, trên đừng đến đây tôi đã gặp phải một chuyện rất buồn cười. Dĩ nhiên là bạn phải lắng nghe khi được hỏi. Nghĩa là, bạn càng thích thú, càng quen với nó bao nhiêu thì bạn sẽ làm tốt bấy nhiêu.
Những vết nhăn trên trán động đậy, đây là thói quen của ông khi có cảm xúc mạnh. Tôi cũng khóc và ở đầu dây bên kia người phụ nữ dường như cũng khóc. Có nghĩa là chúng ta phần đông được sinh ra trong những gia đình trung lưu bình thường, thậm chí còn rất nghèo.
Tổng thống Clinton, người mà tôi được dịp phỏng vấn trong buổi lễ kỷ niệm năm đầu tiên của nhiệm kỳ làm tổng thống ở Nhà Trắng, đã nói ý tương tự của nhiệm kỳ làm tổng thống một quốc gia. Ông ấy là một nhà thương thuyết giỏi với tính cương quyết trong từng lời nói. Đến giờ phút này, khi viết những dòng chữ sau cùng của cuốn sách, tôi lại có một niềm tin mạnh mẽ hơn cả lúc ban đầu.
Một bài nói sâu sắc, mới mẻ không bao giờ gây chán. Một ngày nọ, chúng tôi cùng dùng bữa trưa ở một nhà hàng Duke Zeibert (Washington). Nếu được nghe các chuyên gia khoa học kỹ thuật nói về những bước phát triển vượt bậc của nhân loại, bạn sẽ không khỏi giật mình.
Khi nói chuyện với người lạ, hay lần đầu nói trước công chúng thì ít nhiều gì ta cũng cảm thấy… run run. Nếu làm như vậy, ngay tức khắc khán giả sẽ biết rằng tôi đang nói thật. Vì dường như cô ấy chỉ thích hỏi, hỏi và hỏi.
Trong quý vị đây có ai thích sống ở Butte Montana không? Im lặng như tờ! ngay lập tức tôi ù té chạy ra xe hơi, phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Nếu nói mà không biết rằng mình đang nói cái gì, không biết rằng mình sẽ lèo lái vấn đề này đi đến đâu thì nguy hiểm vô cùng! Tôi đoan chắc bài diễn văn đó sẽ toàn những tiếng ậm ừ, ấp a ấp úng, và rất dễ bị lạc đề.
Những người tổ chức tiệc tùng có kinh nghiệm thường trang hoàng gian phòng, nhà cửa sao cho không khí thật thân mật và thoải mái. Nó nói với thầy hiệu trưởng: Khoan đã thưa thầy. Bạn sẽ chẳng ưa gì tôi nếu tôi bắt chước giọng nói và dáng vẻ của ngài Laurence Oliver đáng kính, đúng không? Và nếu một sớm mai thức dậy, tôi muốn bắt chước cách nói chuyện giống các diễn viên kịch Shakespeare, chắc hẳn tôi sẽ bị cười nhạo cho xem.
Nếu chúng ta bị khớp trước đám đông, nếu chúng ta e dè và lúng túng thì không thể làm nên trò trống gì được. Lát sau Sinatra có vẻ như tình cờ bước lại gần bàn của Don. Rồi thì hãy tự tin và nói với chính bạn rằng bạn biết còn nhiều hơn là người dẫn chương trình.
Tất cả những điều thú vị đó diễn ra không chỉ nhờ những gì tôi nói, mà nhờ vào việc tôi biết lắng nghe. Nghĩ đến điều này tôi trở nên dứt khoát và mạnh mẽ hẳn. Trong trường hợp người ấy tỏ ra không thích thú hoặc lưu tâm gì tới những lời nói của bạn, tốt nhất là nên rút lui một cách tế nhị.
Sam Levenson rất thành công nhờ biết chú trọng điều này. Dĩ nhiên thầy cũng để chúng tôi được tốt nghiệp ngay trong năm đó. Lúc đó, tôi đã có cảm giác như mình là người giàu có nhất thế giới!