Ta lầm tưởng rằng ta mệt nhọc vì làm việc quá nhiều bằng tinh thần hoặc cơ thể. Qua cơn thất vọng, ông quyết học 16 giờ một ngày và làm một ly nước ngon bằng quả chanh mà định mệnh đã đưa lại. Họ vừa "ca những điệu vui" vừa chết.
Tôi làm việc thêm đến hơn hai giờ mỗi ngày, vậy mà chẳng hề thấy mệt bao giờ cả". Nhiều người mệt tới nỗi lăn ra ngủ, không kịp ăn. Nếu có một chiếc nổ cách chiếc tiềm thuỷ đĩnh năm sáu thước thôi, cũng đủ làm thủng một lỗ vỏ tàu và có cả chục chiếc thuỷ lôi đã nổ cách chúng tôi 16 thước.
000 Mỹ kim, và kiếm ngoài được hàng triệu Mỹ kim nữa. Ông này đã coi đời người như một cuộc phiêu lưu vô vị và nặng nhọc, buồn chán lạ thường. Nhưng ít khi tôi thấy bà mỉm cười lắm.
Anh nói: "Chẳng còn sống bao lâu nữa thì tận hưởng thú đời đi. Trong tập ấy tôi ghi hết những việc dại khờ mà tôi đã phạm. Nhờ vậy, ngày đầu bà ta đã kha khá.
Mà lúc ấy ông bao nhiêu tuổi? Ba chục! Thiệt không ai tin được. Đến đây, ta hãy ngừng lại và rút bài luân lý thực hành của những trường hợp kể trên. Theo đó, ta thây rằng mỗi chúng ta đều có thể sáng, chiều hoặc bất cứ lúc nào, để cho viên bác sĩ "Vui vẻ" săn sóc.
Trong đoạn đầu Cựu Ước kinh, thì Thượng Đế cho loài người làm chủ cả vạn vật. Bà nói về các cô em, các ông anh của bạn, có cả chục người, phải không bạn?). Tôi tự nhủ: "Cứ cho là chiếc tàu này sẽ nổ tung lên thì đã làm sao? Ta sẽ chết tức tốc, có hay trước gì đâu? Chết cách đó giản dị quá, ờ, còn hơn là chết vì nội ung nhiều.
Cũng là một việc gấp nữa. Bạn ở ngoài vòng, tất bạn sẽ sáng suốt hơn tôi. Chúng tôi vào một nhà thờ cầu nguyện rằng nếu cháu phải chết thì đó là Thánh ý của Thượng Đế thì chúng tôi cam chịu.
Ưu tư nào khác những giọt kia? Nó đập, đập, đập, không ngừng vào thần kinh ta, đủ sức làm cho ta điên và tự tử được. Má tôi dạy trong một trường làng, còn ba tôi làm trong một trại ruộng, mỗi tháng được 12 Mỹ kim. Nơi đó, người ta sẽ bảo bạn làm những trắc nghiệm để dò xét khả năng của bạn về mọi phương diện hoạt động, rồi người ta khuyên bạn nên lựa nghề nào.
Tôi đã thấy Lowell Thomas có thái độ ấy. Nhớ cách đây khá lâu, một lần tôi đã nổi nóng vì một ký giả tờ Nữu Ước nhật báo đã châm biếm tôi sau khi đến nghe tôi giảng bài trong một lớp học trò lớn tuổi. Thôi đi, đã kéo dài quá rồi".
Ba tôi gần thành người lý tưởng mà Aristote đã tả một người đáng được sung sướng nhất. Một phần ba những người bệnh thần kinh có thể tự trị được nếu họ làm theo Margaret, nghĩa là nghĩ tới sự giúp đỡ kẻ khác. Tại sao Trời già độc địa bắt đứa cháu của tôi đi? Tại sao một thanh niên dễ thương như vậy - có cả một tương lai xán lạn trước mắt - mà lại phải chết? Tôi không tin có thể thế được.