Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy. Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng. Càng trưởng thành thì bạn càng dung hòa được điều đó.
Con số phỏng đoán mơ hồ này cũng không làm thực tế ít hơn hoặc nhiều hơn. Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Mà thản bởi vì lòng cần thản.
Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được. Cái đó, chúng đưa ra không khó.
Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm. Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó.
Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn. Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng… Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu.
Dù nó làm bạn mệt thêm nhưng nó khá được việc. Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay. Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này.
Bạn mới khai thác được một phần nhỏ của mình. Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt. Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình.
Cái mũi lưỡi trai che sụp bộ mặt. Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?. Bác hãy nói ừ với những người ít tuổi hơn, không phải lựa lời mà nói trước những kẻ chỉ đáng nhổ vào mặt để mở đường cho con cháu.
Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó. Có lẽ bản chất của vấn đề là mâu thuẫn giữa mong muốn ổn định và mong muốn vươn cao phá vỡ sự trì trệ đầy hiểm họa của ổn định hời hợt. Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn.
Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé. Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần. Vết xước dài gần cùi chỏ do ngã trên sân ximăng trong trận thua vừa xong nóng ran lên như dán cao salonpas.