Và may mắn cũng không thể mua từ bất kỳ ai. Nhưng tin hấp dẫn nhất là tôi vừa được một công ty sanư đầu người nhắm chọn. Anh ấy tổ chức một buổi tiệc sinh nhận bất ngờ cho tôi.
Một số kinh nghiệm rất đơn giản như thử xơi một món ăn mới hay đi tới một nhà hàng mới. tôi không còn nghĩ mình là kẻ không may nữa. Nhẹ nhàng lăc từng cẳng chân, và mường tượng mình đang tự do và thả lỏng.
những khác biệt này là do người may mắn và người không may khác nhau trong việc sử dụng trực giác khi ra quyết định. Thật vậy, nhiều người may mắn bắt đầu mỗi ngày bằng cách tự nhắc nhở mình về vận may. tôi không hiểu sao nó lại xẩy ra như vậy – tôi chỉ vừa mới mua nó hồi tuần trước thôi mà.
rồi anh bình luận: “viên đạn ấy hẳn sẽ kết liễu đời bạn như chơ “chứ nó chỉ trúng cánh tay thì bạn còn sống là cái chắc” Tôi muốn khám phá xem hai nhóm người này hành xử như thế nào khi đứng trước chuyện xui xẻo. chắc tôi phát điên lên quá”.
người khác lại mô tả trực giác như một hình thức sáng tạo. Những lần này tình huống có khác, vì tôi đã biết câu trả lời từ lâu rồi. Mà cơ hội thì lại chẳng liên quan gì đến may mắn hay sự tình cờ: Nó đến với tất cả chúng ta.
Sự khác biệt này cũng dẫn đến lời tiên tri đạt ước nguyện - ảnh hưởng đến sức khỏe của người may mắn và người không may. bên phải bên trái tôi là những bánh xe máy kéo quay tít. thật bất hạnh, chồng cô mất vài tuần sau đó, và không lâu sau đám tang, cô cũng bị xe tông lần đầu.
Ngược lại, người không may ít mong chờ đồng nghiệp và khách hàng của mình tài giỏi, và mọi tiếp xúc với họ đều thảm bại. Như Huckleberry Firn ghi nhận, con người ta thường thích những đồng tiến mình nhặt được ngoài đường hơn là những đồng tiền do công sức mình làm ra. Những vấn đề nổi bật lên trong những cuộc phỏng vấn người may mắn và người không may của tôi về vận rủi cũng xảy ra chính xác như vậy trong cuộc đời thật sự của họ.
Không lâu sau đó, một đại diện của Alfred Hitchcock gặp Macline và đề nghị cô tham gia một cuốn phim sắp tới của Hitchcock. Loại hành vi mê tín này coi như khá vô hại. Chiều hướng đầu tiên tôi quan sát là sẵn lòng.
thế là giờ đây tôi mất đi người dì, còn căn nhà thì nằm trong tình hình tài chính rối ren, chẳng thể lần ra nổi. Ông đang ở tầng thứ 39 của Trung Tâm Thương Mại Thế Giới khi nói bị đánh bom năm 1993, nhưng thoát ra được nhưng không bị thương tích gì. Cuộc gặp gỡ tình cờ này mang lại cho Pulitzer một chân phóng viên thứ cấp.
Tôi nghĩ mình có thể không may lúc này lúc khác, nhưng chưa đến nỗi khủng khiếp như tình cảnh mà họ phải chịu đựng, thế rồi tôi nhận ra mình hạnh phúc hơn họ nhiều. Thế nhưng, còn có người may mắn hơn thế nữa, đó là Donald Smith. Ngược lại, Erik nghĩ về những điều đang đợi mình ở tương lai như sau: “ làm gì tôi cũng luôn tin là nó sẽ tiến triển tốt đẹp.