Hãy học hỏi từ Frank Sinatra, Bill Clinton và Edward Bennett Williams Họ sẽ nghĩ rằng ý bạn nói bất cứ ai cũng có thể làm được như họ. Tôi không hề quan tâm đến chuyện tiền bạc.
Ông có thể nói huyên thuyên không ngớt từ việc kinh doanh đến những bài hát đang được yêu thích hay về bóng chày. Ở buổi tiệc bạn không nên cho phép mình trầm mặc hay quá ư nghiêm nghị. Nhưng có thể một lúc nào đó, ta lại rơi vào một tình huống mà tốt nhất nên… nói một cách mơ hồ.
Chàng trai từng nói chuyện với tôi qua điện thoại tách ra khỏi đám đông, chạy ào đến bắt tay tôi với một vẻ mặt đầy phấn khởi: Larry! Mọi người ai cũng háo hức. Tôi nghĩ phong cách nói của tôi có nét tương đồng với phong cách của Cavett. Sau khi bình tĩnh lại, ông nhắc tôi rằng linh mục thì sống độc thân và không cưới vợ.
Nhưng ngay sau đó, họ lại nghe vài lời tự giới thiệu của tôi. Tôi cũng khóc và ở đầu dây bên kia người phụ nữ dường như cũng khóc. Nhưng trong chương trình của tôi, điều này làm cho Stevenson trở nên rất tuyệt vời.
Hai là, giọng điệu hùng hồn mạnh mẽ giúp khán giả bừng tỉnh nếu họ thấy buồn ngủ. Tôi hỏi khán giả họ sẽ như thế nào nếu rơi vào tình huống của tôi. Bạn đã đề xuất và khuyến khích mọi người cùng bàn bạc một vấn đề nào đó.
Những con ngựa sung mãn khác vượt hẳn Apple Tree. Tôi không phải lo gì cả. Nên khôn khéo linh động chọn đề tài thích hợp nhất.
NHỮNG NGƯỜI THÀNH CÔNG LÀ NHỮNG NGƯỜI ĂN NÓI THÀNH CÔNG VÀ NGƯỢC LẠI Nếu ngay từ ban đầu tôi hỏi Joe có yêu cha không, thì rất có thể tôi sẽ nhận được một câu trả lời chuẩn mực: Dĩ nhiên. Burn là người thích đùa còn Benny thì bao giờ cũng sập bẫy của Burn.
Trong chiến dịch tranh cử tổng thống năm 1992 của mình, Ross Perot đã chứng minh được tầm quan trọng của việc sử dụng những tấm băng rôn, biểu ngữ. Câu trả lời của tôi là: Xin nhường việc đó lại cho các nhà khoa học. Dù thế kỷ 21 có mang lại cho chúng ta những thành quả khoa học kỹ thuật hiện đại như thế nào, thì những từ đầu tiên trong cuốn sách này vẫn là sự thật: Chúng ta cần phải nói.
Nếu kể về việc bạn đã tức điên lên như thế nào khi người nhân viên ở ga xe lửa không chịu giúp bạn chỉ vì anh ta đã hết ca làm, anh ta còn bảo bạn hãy chờ người khác giúp, tức là bạn đang châm ngòi cho một cuộc trò chuyện có nguy cơ… không bao giờ kết thúc. Anh ấy trả lời: Một người tên Boom-Boom Giorno điện thoại cho tôi. Trò chuyện với Richard Nixon, bạn khỏi lo rằng không có đề tài nói hay đến lúc chẳng biết nói gì.
Ý của tôi không phải là bạn phải làm một diễn văn hoàn chỉnh trong đầu trước khi bước lên bục micro. Đứng trước hàng ngàn khán giả qua màn ảnh nhỏ, có lẽ ai cũng muốn mình trông bảnh bao xinh đẹp. Nói quá nhiều (overtalk) chẳng tạo nên một thiện cảm nào nơi người nghe cả.