Chào chị, em cảm ơn, đi ra. Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác. Rõ ràng phải đi trình báo.
Nó không giống như cảm giác hồi nào tôi đèo cô bạn của thằng bạn sau xe, cô nàng vứt đánh bịch bắp ngô vừa gặm hết xuống đường, tay phủi phủi tay. Tôi thôi xúc động rồi. Quả thực bạn đang đấu tranh với cái gì? Tham nhũng? Khủng bố? Bạo hành? Lộng quyền? Lề thói? Không! Mà chả ai hơi đâu mà lo xử lí bạn, kẻ vô dụng, nếu bạn quả thực đang làm điều ấy.
Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình. Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho. Và bác thường là người chiến thắng và đạt được mục tiêu.
Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá. Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Nói chung bạn tạm chiếm được thành luỹ này rồi.
Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho. Vẫn tin là đủ sức kiếm nhiều tiền trong tương lai. Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng.
Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác. Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng. Hàng mi dài ôm lấy đôi gò mắt.
Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền. Nếu không có một lực đẩy cực lớn. Khi bị bắt bài thêm lần nữa thế này thì họ lại tiếp tục đổi chiến thuật.
Bạn bảo bạn không học được ở trường, bạn vừa không hứng thú tí ti vừa đau mắt đau đầu. Đã bảo chả thích viết đâu. Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa.
Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng. Họ nỗ lực vì điều đó. Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị.
Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông. Nếu tôi không nhầm thì trong đầu các chú không hiếm những ý nghĩ như thế này: Cái lũ choai choai toàn đứa mất dạy. Mỗi con người trong Loài Người.