Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên). Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng. Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng.
Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình. Bạn không thích sự không nhất quán này. Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống.
Như người ta đốt vàng mã thôi mà. Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn. Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a.
Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được. Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc. Nó là một sự phối màu khá đẹp.
Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên. Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được. Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó.
Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai. Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác. Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế.
Chúng ta có hai cái rỗng. Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn. Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây.
Ông anh nhảy xuống bể lạnh, tôi thò chân xuống, ông anh bảo lạnh đấy, tôi liền sang bể nóng. Phải vùng ra khỏi tình trạng này. Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi.
Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế… Nhưng rồi sẽ được nhiều người yêu quí.
Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh. Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên. Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này.