Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng… Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không? Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình.
Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào. Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được. Và em biết không? Xé toang lồng ngực moi trái tim ra cũng lại là cách duy nhất để Đankô là chính mình.
Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội. Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua. Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên.
Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình. Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh. Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim.
Thôi thì dùng vào chỗ khác. Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui. Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian.
Mà phần lớn vì bạn mất tự do. Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi. Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó.
Có lẽ là phim hình sự. Người bảo người là ác. Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi.
Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học. Tóm lại là không được bi quan. Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình.
Và lẻn vào hủy hoại nốt tình cảm gia đình. Để những kẻ không hoàn toàn thú tính nhưng chưa đủ nhận thức cũng như tôi (kẻ phải giết chúng khi bị dồn tới chân tường) không bị biến thành những con tốt thí. Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió.
- Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh.