(*)Ken Watanabe lớn lên ở Nhật và theo học tại trường Đại học Yale và trường Kinh tế Harvard ở Mỹ. Bỗng nhiên, cậu chợt nảy ra một ý tưởng hay ho. Vừa hối hả đánh răng vừa mặc quần áo, bạn tự hỏi: Sao mình không thức dậy sớm nhỉ? Chuông báo thức có bị tắt không? Hay nó bị hỏng?.
Điều quan trọng trong giai đoạn này là Cà Tím và Đậu Phụ không gạt bỏ một ý tưởng nào quá sớm, không phản ứng với những câu nói kiểu như Sách báo hả? Đài phát thanh á? Không thể nào!. Kennedy trên đường đến Brazil. Hãy suy nghĩ một chút về những câu trả lời này.
Vấn đề là làm sao biết mỗi nhóm gồm có bao nhiêu người? Hãy suy nghĩ một chút về những câu trả lời này. Mình nghĩ cha có một chiếc khác đã cũ.
Tuy vậy, ước lượng của họ về tỷ lệ khán giả sẽ quay trở lại lần nữa hóa ra không sai lệch lắm: có đến 80%, so với ước lượng ban đầu của họ là 100%. Cậu cũng nhận thấy thu nhập 3 đô-la mỗi giờ nhờ dắt chó đi dạo cũng không tệ chút nào trong khi những cậu bé khác chỉ được trả có 2 đô-la khi làm công việc này. Theo cách này, bạn sẽ có được rất nhiều ý tưởng cụ thể.
Cậu tìm được một túi gậy chơi gôn mà cha cậu giành được trong một giải đấu của công ty, một chiếc găng tay bóng chày cậu từng dùng lúc học tiểu học và một đống quần áo cũ không mặc vừa nữa. Volswagen đời 1965 mà tôi đã dành công sức sửa lại làm cửa hàng lưu động cho bọn trẻ. Cậu chạy đến cửa hàng dụng cụ thể thao gần nhà để xem có thể bán chiếc túi gậy gôn được bao nhiêu.
Bạn phải suy nghĩ thấu đáo làm thế nào mới có thể giải quyết được vấn đề, rồi thực sự tiến hành những bước cần thiết để khắc phục nó. Có vẻ như có một số thứ John sẵn sàng cắt bỏ và một số thứ khác thì không. Sau đó họ cần xem xét những câu hỏi cụ thể hơn:
Tuy nhiên, Bianca bán được đến 579 quả còn Cliff sẽ đạt đến con số 3. Không tệ chứ hả? Em hãy về thưa lại với cha mẹ rồi đến văn phòng gặp ông ấy. Chẳng ai quan tâm đến tôi.
Cô đứng bất động một lúc, nhưng rồi những gì huấn luyện viên vừa nói thấm ngay vào đầu và cô nhảy cẫng lên vui sướng. Không ai trong số các thành viên của nhóm Những Người Yêu Nấm có khả năng vẽ đẹp, và cũng không ai có kinh nghiệm làm poster, vì thế họ đặt nó ở góc dưới bên trái (ảnh hưởng ít và khó triển khai). Chúng ta có thể rút ra vài bài học từ Kiwi:
Làm thế nào để chia các học sinh lớp 4 thành nhiều nhóm? Cách đơn giản nhất là theo giới tính: nam và nữ. Mọi người không tham gia vì ngay từ đầu, họ không hề biết sẽ có một buổi biểu diễn. Ngay cả những vấn đề xuất hiện trong cuộc sống hàng ngày nhiều khi cũng trở thành những vấn đề không thể chịu nổi.
Thực tế là cậu còn không có cả một chiếc máy vi tính nữa. Thật đáng buồn, vì chắc chắn chàng có thừa nghị lực để đạt mục tiêu. Hãy xem sơ đồ cây logic mà John đã tạo ra: