Thế thì anh không dám. Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường. Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ.
Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết. Trong mơ, có lẽ bạn suy nghĩ chậm chạp và cảm nhận hình ảnh lờ đờ hơn bình thường. Và cô bạn ấy phá lên cười.
Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời. Sau niềm vui chung, họ dễ lại lừa dối và khinh thị lẫn nhau. Một cái sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến nền hòa bình thế giới.
Tôi biết ông rất yêu vợ. Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng. Hoặc là họ sẽ thấy chẳng còn hy vọng gì ở bạn nữa (với những hiểu biết của bạn về hiểu biết của họ, bạn không tin họ có cảm giác đó nhưng cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho giả thuyết ấy đi).
Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá. Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo. Không, cháu không phản đối, con không phản đối.
Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt. Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa. Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng.
Ta chờ ai đó đến hỏi ta. Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ. Thời điểm khó chịu nhất là lúc thức dậy và lúc nằm chờ ngủ.
Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên. Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng. Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết.
Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa. Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái. Chẳng biết còn mấy dịp thế này.
Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn). Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn.