Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay. Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết. Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác.
Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường. Sáng nay, vừa ăn mỳ bạn vừa xoa xoa cái ngực ran rát. Nhưng mưa dầm thấm lâu.
Mân mê hoài cuốn anbum. Vì nó lại muốn chữa cho chính bác sỹ. Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng.
Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết. Mới dám nửa đùa nửa thật như thế. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về.
Lúc thì một vài tháng mới đến một lần. Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái. Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!
Tay tiếp tục thả giấy vào. Bà già hình như chột mắt, cử chỉ có vẻ khỏe mạnh và bất cần. Hy vọng bà chị sẽ không hỏi phòng kế toán xem cậu em đến lĩnh lương chưa.
Không biết thanh minh thế nào. Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất. Hoặc… Nói chung vậy thôi.
Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ. Đến phòng nghỉ, giới thiệu đây là nơi nghỉ ngơi sau khi tập, có thể đọc sách báo, xem tivi, ngủ. Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn.
Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có. Và đem năng lực của ta đi xa hơn. Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông.
Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu. Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển. Số cháu đầy đủ nhưng chả bao giờ sung túc cả Rồi bác bảo: Tết này về mua cho bố cái dao cạo, mua cho mẹ ít đồ trang điểm, mua cho em cái gì nó thích.