- Xin lỗi ông, ông lầm. Như vậy chẳng hơn ư? Những câu như vầy thiệt là thần diệu: "Tôi có thể lầm được. Biết cách phân phát chức tước và uy quyền như Nã Phá Luân, thì chúng ta cũng sẽ được những kết quả như vị anh hùng đó.
Một người học trò của tôi muốn mời bạn chơi banh rổ (basket ball) với mình mà viết như vầy: "Tôi muốn các anh lại sân của tôi chơi banh rổ. Mười lăm năm trước, có lẽ tôi cũng như vậy, khi đọc một câu như vậy. Cho nên trước khi vô nhà một thân chủ nào, tôi dừng lại một chút, nghĩ tới tất cả những sung sướng mà trời đã cho tôi.
Ba phần tư người mà bạn gặp đều thèm muốn cảm tình, khao khát được thiên hạ hiểu mình. nhưng dù sao thì cũng là điều cấm. Hỏi họ vài câu rồi để họ mặc ý diễn thuyết.
Con chơi bi, đầu gối quỳ lên cát, vớ rách hở cả thịt ra. Tôi không nói chuyện tôi cho người khác nghe nữa và ráng hiểu những nỗi lòng của người khác. Rockefeller cũng theo cách đó, khi ông muốn xin nhà báo đừng chụp hình con ông.
Có? Ông bà thiệt gặp may tôi muốn được như ông bà lắm. Ngài nói: "Chúng ta ở ngay bờ một vực thẳm. Hôm nọ tôi lại sở Bưu điện.
Lúc đó mặt trời ở sau đám mây ló ra, tươi tỉnh cười với khách bộ hành. Nhưng đối với những "quái vật" như trong số những người mắc nợ tôi, thì tôi còn ngờ kết quả lắm"! Các ông ấy nói có lẽ đúng. Sau hết: ông nhận rằng không biết tại sao nó lại thôi ra như vậy, và ông thẳng thắn nói với tôi: "Xin ông cho biết chúng tôi phải làm sao, và chúng tôi sẽ tuân lệnh ông".
- Vậy ông nghĩ có nên cho chúng tôi biên tên người bà con đó để chẳng may có chuyện chi, chúng tôi sẽ làm đúng ý ông và không trễ không? Chưa dứt lời thì Von Bulow đã tự biết mình lỡ lời. Vậy muốn thay đổi thái độ của một người mà không làm cho người ấy phật ý, giận dữ, bạn phải:
Ông Want, quản lý một nhà in lớn ở Nữu Ước, có một người thợ máy mà ông nhất định muốn sửa đổi tính tình. Người ta đã phục tài y, lại hỏi ý kiến y. Bức thư ấy, tôi chép lại đây.
Lúc đó ông làm Tể tướng dưới triều Hoàng đế Guillaume II, vị Hoàng đế cuối cùng của nước Đức, ngạo mạn, kiêu căng thường tự khoe rằng lục quân và hải quân của mình đủ sức "đánh tan lũ mèo rừng". Vậy thì làm sao kiến thức hẹp hòi của mày có cơ hội mở mang được". Chỉ cần có trí nhớ và biết suy xét.
Để khuyên tôi một lần nữa hỏi "Nghiệp đoàn kiến trúc sư" và cậy tôi làm đại lý bảo hiểm cho ông. Không phải cha không thương con đâu, nhưng cha đã đòi hỏi ở tuổi thơ của con nhiều quá, cha đã xét con theo tuổi nhiều kinh nghiệm của cha. Nhưng tôi tự nhủ: "Anh Emile, anh đợi khi nào tôi gặp anh, tôi sẽ cho anh một trận".