Tôi sẽ được làm việc giống như Arthur Godfrey, phát thanh viên nổi tiếng của đài CBS lúc bấy giờ. Sau cùng, khi vấn đề đã được sáng tỏ thì nhiệm vụ của bạn là khẳng định lại với hai câu hỏi: - Cần tiến hành những việc gì? Ai sẽ thực hiện chúng? Nếu ngay cả chính bạn người điều khiển cuộc họp lại không thể chốt lại vấn đề thì cuộc họp không biết sẽ đi đến đâu. Trước giờ giao thừa, tôi làm người thông ngôn chúc mừng năm mới trên các đường phố.
Còi báo động inh ỏi, xe cứu hỏa và đội cấp cứu… Chúng tôi đang ở xưởng in để in thiệp mời cho buổi họp mặt. Một triệu phú sinh ra đã có dị tật hàm ếch và vốn dĩ xưa kia chỉ là một anh bán hàng.
Đến ngày nay thì cuộc trao đổi của họ quả đã trở nên bình thường rồi đấy. Tên của tôi là Larry King, rất hân hạnh được làm quen với cô! Tương tự, hãy cẩn thận với các từ quen dùng mở đầu câu như: cơ bản là (basically), nói chung là (generally), dù sao (anyway), hy vọng là (hopefully)… Một hôm nào đó đang xem bản tin buổi tối trên truyền hình, bạn thử chú ý xem mình có nghe người phát ngôn viên liên tục nói những từ này hay không.
Tôi không có câu hỏi nào dành cho anh cả. John Lowenstein từng là một vận động viên bóng chày tài năng và nổi tiếng. Với Harry Truman thì những gì bạn thấy ở anh ấy cũng chính là con người thật của anh.
Chuyện gì phải đến đã đến. Tôi chỉ biết rằng các cầu thủ bóng chày của chúng ta chắc chắn đã có tiến bộ rất nhiều. Cách nói của Louis Nizer là cách xây dựng những sự kiện thành một chuỗi, và tạo những tình huống kịch tính có thể xảy ra.
Hãy nghĩ rằng họ cũng như bạn, và có điểm tương đồng với bạn, nên việc kiếm một đề tài để nói thì không khó chút nào! Tôi đến chỗ Sergio và hỏi: Sergio này, họ mời anh đến đây như thế nào? Câu nói của Pacino đã phá tan bầu không khí căng thẳng.
Thật ra, tôi đồng ý là những từ ngữ trên thỉnh thoảng chúng ta cũng cần dùng để nhấn mạnh câu nói. Lắng nghe bằng đôi tai và thể hiện sự quan tâm bằng đôi mắt. Bob mất trong lúc đang ngủ vào một chiều cuối thu ở Florida, chỉ vài ngày sau khi anh đứng ra tổ chức lần sinh nhật thứ 60 của tôi ở Washington.
Khi chiến tranh thế giới thứ hai bắt đầu diễn ra, Churchill đã đến nói chuyện với các sinh viên một trường đại học ở ngoại ô Luân Đôn. Lúc đó quả thật tôi mừng đến nỗi hai tai cứ ù đi. Họ đã thành công trong việc tạo ra một không khí mang lại cảm giác thân mật, thoải mái giữa chủ và khách từ những chiếc ghế ngồi này.
Anh tha hồ nói về cảm nghĩ, hành động của mình trước những việc đang diễn ra một cách tự tin và đầy phong độ. Như thường lệ, chương trình được truyền thanh trực tiếp từ 23 đến 24 giờ đêm. Tôi với tay gạt cái cần tắt sóng đài ABC, đưa micro vào kề miệng… Và ngủ.
Tôi đã từng thấy ông vui vẻ và sôi nổi như thế nào khi nói về cái thời còn đi học ở Saint Albans (Washington), lúc cha ông còn là thượng nghị sĩ của Tennessee. Ông hầu như không biết nói gì ngoài những câu khôi hài, và sự hài hước ấy đến tự nhiên như chính cuộc sống của George. Việc cô gái gọi điện cho chàng trai thì quá bình thường.