Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó. Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ. Em ngủ từ mười giờ nên không rõ.
Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới. Khi về đây nghĩa là bạn tự do. Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn.
Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội. Hình như mắt tôi rơm rớm. Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa.
Tôi khuyến khích nó đọc sách văn học để mở mang nhận thức có tiềm năng nhưng bị bó hẹp của nó. Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì. Hay pha một ly sữa cho anh những đêm anh thao thức bên ngòi bút.
Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn. Và tha thứ cho những cái không hay của nàng. Viết là một lao động kỳ diệu.
Phá bỏ sự hủy diệt sự thật. Chẳng có cái gì đập. Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ.
Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu. Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới.
Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần. Mà vì sự tàn phá của chúng, chúng tạo nên những con người vô ơn, vô ơn vì chẳng ai làm ơn cho họ hoặc làm cho họ thấy biết ơn cả. Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm.
Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm. Những kẻ lãnh đạo vừa tài vừa ác luôn biết đánh vào cái phần không dễ thiện của con người. Em có thấy Đankô hối hận khi trái tim bị người ta dẫm nát không? Anh chẳng phải là Đankô nhưng anh tôn thờ Đankô.
Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó. Và chưa thấy phải thay đổi. Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị.