Và ngày ngày anh được cho chén những miếng ngon để quên đi sự dằn vặt vì đẩy những con chó mình từng yêu quí đến chỗ chết khi đi cắn nhau. Và một số lí do khác… Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình.
Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa. Bác thích gánh nặng của sự hy sinh này chứ? Không, tất nhiên là không rồi, có ai thích mệt đâu. Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ.
Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng. Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn. Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm.
Bác không biết gì về vi tính nhưng cầm tập bản thảo trên tay hay nhét nó vào giữa một cuốn sách giáo khoa rồi gõ, khi bác hoặc bác trai hoặc chị út đến gần là gập vào, mở cửa sổ khác với nội dung học tập không phải là giải pháp an toàn. Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi. Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra.
Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt. Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá.
Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu. Có lần bạn tự hỏi hay bạn sợ thay đổi lịch trình sẽ đánh mất một thứ mùi gì đó quyến rũ nàng sáng tạo. Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình.
Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm. Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con. Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy.
Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng. Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này). Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn.
Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt. Chẳng biết còn mấy dịp thế này. chờ được về nhà lấy giấy bút trốn vào một khoảng không ai quấy rầy
Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít. Ta chờ ai đó đến hỏi ta. Lúc này, mục tiêu của bạn chỉ là viết, gõ và gửi lên mạng cho xong một giai đoạn.