Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới. có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại… Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử.
Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước. Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái. Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại.
Và bon chen không bẩn, không ác. Nhưng không phải sở thích. Rồi lại sợ hãi, ân hận, hối lộ nó đừng mách.
Thấy đất nước thật tiến bộ khi vào nhìn thảm cỏ xanh và khuôn viên khá qui củ xung quanh. Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột. Nàng nằm nhớ người yêu cũ.
Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả. Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn. Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn.
Như đã nói, độc giả rất lười tìm đọc sản phẩm chưa có thương hiệu. Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại. Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa.
Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại. Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi. Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm.
Cũng như dù sao họ cũng là những người thân, bè bạn khác của tôi. Chúng tạo thành ba điểm thẳng hàng trên một đường thẳng. Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy.
Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình. Không có chim non ở trong. Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát.
Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc. Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời. Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!.