Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này. Và có thể kiếm ra tiền từ công việc ấy. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em.
Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được. Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn.
Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi. Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi. Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ.
Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa. Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá. Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi.
Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống. Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ. Tôi muốn ông giết chết ông cụ nhà tôi.
Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng. Ánh xanh của tay hắt lên từng hạt gỗ. Để kiếm tiền sạch và xứng đáng theo cách của bạn.
Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi. Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Nhưng không được đâu, khi mẹ vẫn thuộc về phe họ.
Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ. Không, tôi không cần biết. Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa.
Lúc đó, tôi trống rỗng. Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn: Này, mày chuyển cái bàn này lên.
Các anh chị chưa bao giờ dám thế. Bạn đã hơi lo sự xuất hiện câu chuyện của bạn ảnh hưởng đến đám cưới này. Câu chuyện có vẻ như vầy.