Chắc chắn dù mai này bạn có là người thế nào, những điều bạn đã viết sẽ gỡ giúp họ không ít mớ rối của những sợi dây thít mà những thế hệ đi trước tròng lại. Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa. Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào.
Không hẳn là sợ mất cho bạn. Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé.
Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau. Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng. Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi.
Chừng nào còn giữ cách sống ấy, nếu đời sống không đẹp hơn, trùm lên đời tôi sẽ mãi là bi kịch. Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng. Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực.
Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ. Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn. Biết rõ bạn là cái gì để làm gì.
Về trả vay, cho nhận. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt. Cái cuối có phần họ nói đúng.
Nhưng điều mà tôi nhận ra trong đó là sự đề phòng, nghi hoặc và phủ đầu đối với thanh niên trong lòng các chú. Bạn có thể đạp một chân lên tường, bật lên chạm tay tới trần nhà cao gấp hơn hai lần chiều dài của mình. Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói.
Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Nhà văn nhìn vào mắt nàng. Con nói chuyện với bác này.
Em sẽ thôi là một sinh linh. Xung quanh là người. Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình.
Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh. Đều ngập trong nước mắt nhân gian. Tôi muốn thử những cách khác.