Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau. Và bác thường là người chiến thắng và đạt được mục tiêu. Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà.
Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất. Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác. Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám).
Thế giới trong óc thật hỗn tạp. Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây. Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp.
Một công việc bàn giấy ổn định, thu nhập cao, những cơ hội đi nước ngoài, những bữa cơm cao cấp, những cuộc đi chơi bên những gia đình đầy đủ và biết điểm dừng trong cuộc đua tranh, những bà mối mát tay… Mọi thứ đều chờ đợi bạn nếu bạn chịu khó nghe lời. Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc. Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá.
Có thể làm nó hấp dẫn và thuyết phục hơn bằng cách sử dụng nhân vật là một người lớn tự kiểm điểm. Không được đâu cậu ơi. Vừa nãy bác bảo hôm nay phạt cháu không được về.
Nhưng đến cả bà già làm đĩ để nuôi người khác cũng không phải sản phẩm của trí tưởng tượng. Chứ không thở dài như những người thân… Tóm lại là không được bi quan.
Thôi thì tôi im lặng. Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không.
Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi. Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn. Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách.
Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó. Khá nhẹ nhõm và yên bình. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật.
Đều ngập trong nước mắt nhân gian. Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt. Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước.