Bố muốn yên ổn và sợ cho bạn. Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm. Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai.
Những ý nghĩ va đập đập phá trong đầu đòi được chui ra. Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái. Tôi nhất quyết không đi.
Nhưng nó không còn ở đó. Có thể cháu học đêm qua. Chỉ có 5 mẹ con nhà hổ Lâm Nhi còn uyển chuyển.
Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả. Còn hắn là con mèo câu bộ ngực của cô ta. Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu.
Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình. Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi. Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường.
Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng. Nó mất hay không mất là may đây? Dăm giọt loang lổ ở khoảng đất trống mình lầm là của mình kia thuộc về giấc mơ của ai? Họ lại đang chu du với nó hay tẹo nữa có người khóc òa lên vì mất nó? Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau.
Hôm nay chị bạn ra viện. Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự. Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi.
Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận. Nhiệm vụ là đám cưới vui vẻ. Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác.
Nếu sớm hủy hoại là có tội với sức sáng tạo của mình. Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi. Bạn cần làm việc, cần vận động.
Kết luận: Con hứa với bác gì nào? Chị út mớm: Lần sau cháu không thế nữa, hứa đi. Vậy thì thuyết phục bác lần nữa nhé. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn.