Em chỉ thích những anh nho chín. Lúc đó bạn đang gập bàn. Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch.
Tôi cho ông thời hạn ba ngày. Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì. Nhưng như thế là em còn muốn.
Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra. Kẻ biết dung hòa là kẻ được chọn lọc sau đào thải nghiệt ngã của tự nhiên và xã hội. Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ.
Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Tất nhiên là họ không có ác ý rồi. Thằng em ngồi bên phải tôi.
Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm. Hoặc lúc phấn khích. Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm.
Còn lười và nhát, thì chịu. Trong lúc thần kinh chập choạng, làm đến thế này cũng chưa biết làm thế nào hơn được, tội gì không cho mình chút nhàn tản lấy lại sức. Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức.
Lần sau rút kinh nghiệm nhé. Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?. Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung.
Dù cái sự ôm ấp, vuốt ve này chỉ đơn giản là những biểu hiện thân thiện. Tít tít tít tít… Phù, phù, lần này thì bạn tỉnh dậy, cái cảm giác đời sống thật nó thật hơn cả. Lát sau tôi lẻn xuống.
Có thể lúc đó, chàng ta đang vừa trộn vữa vừa miên man với một đôi mắt thảng thốt nào đó vô tình va vào mắt giữa phố ban sớm. Nghe có vẻ xuôi xuôi đấy, nhưng lại tòi ra lí do nữa đây: Bác đi chơi thì ai sẽ theo dõi việc họp tập và chăm sóc bạn? Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu.
Thi thoảng chúng bay rợp trời. Có lẽ bạn đã rơi khỏi giấc mơ trước. Ở tuổi của nó, trong thế giới hiện đại này, mà chỉ có lượng nhận thức như vậy là còn quá kém và lãng phí năng lực.