Bỏ qua lời tôi là bỏ qua lời khuyên quý báu nhất đấy. nhưng tôi khuyên bạn, lúc đầu, có thể cứ hai đêm một lần, bỏ ra giờ rưỡi vào một công việc quan trọng là luyện trí. Và bây giờ mỗi tuần để ra một ngày tùy ý muốn làm gì thì làm, không có chương trình, không phải gắng sức, tôi nhận rõ được giá trị của ngày trong tuần đối với tâm trí tôi.
Nguy hiểm thứ nhất, ghê gớm lắm, là thành một người trong bọn khả ố nhất, khó chịu nhất: bọn thông thái rởm. Nếu tập đó gây cho bạn ý thích đó thì tôi khuyên bạn mới bắt đầu hãy làm quen với thể loại tự sự đã. Tiêu phí thì giờ hoặc làm một việc lăng nhăng thì dễ lắm; muốn làm cái gì khác thì phải thay đổi tập quán.
Chương trình lập ra thì phải theo nhưng không được coi nó như một ngẫu tượng phải thờ. Thế này thì khó chịu thật. Bạn biết rằng ít nhất cũng có được nửa giờ yên ổn.
Nếu chương trình có vẻ bó buộc quá mà lại không muốn thay đổi thì có một cách là cố ý bình tĩnh bỏ phí bớt thì giờ đi trong lúc công việc này chuyển qua công việc khác. Chẳng hạn khu vực âm nhạc (2). Khoảng một giờ sau, bạn mới cảm thấy có thể ngồi dậy và ăn một chút, rồi bạn ngồi dậy ăn.
Chúng ta không bao giờ có thêm chút thì giờ nào đâu. Tôi nhắc nhở rằng cần phải hy sinh và có một quyết tâm vĩ đại mới được. Trước khi tới bến xe, bạn phải kéo nó về có tới bốn chục lần.
Browning, viết bằng thơ, và chứa nhiều chất thơ cực đẹp. Nên nhớ bản tính con người, nhất là bản tính của bạn. Bạn phải dùng thời gian đó để tạo sức khoẻ, lạc thú, tiền bạc, danh vọng và tu luyện tâm hồn.
Bạn phải dùng thời gian đó để tạo sức khoẻ, lạc thú, tiền bạc, danh vọng và tu luyện tâm hồn. Tôi đã dẫn dụ cho bạn nhận thấy rằng luôn luôn có một nỗi bất mãn ám ảnh bạn, nỗi bất mãn ấy về cách thu xếp đời sống hàng ngày của bạn mà nguyên nhân chính của nó là bạn không làm xong những việc dự tính mỗi ngày, những việc ấy, bạn vẫn hy vọng làm được khi nào có "nhiều thì giờ hơn". Bước đầu nên rất chậm, có thể chậm một cách quá đáng nhưng phải rất đều đặn.
Chúng ta không suy nghĩ. Nhưng bạn đừng thất vọng. Nếu bạn tự thấy muốn mở rộng chương trình thì tùy ý, miễn là đừng bị cái gì bắt buộc và coi thì giờ thêm đó như là một mối lợi bất ngờ, chứ không phải là lợi tức thường xuyên, như vậy bạn có thể trở lại chương trình sáu ngày một tuần mà không có cảm tưởng rằng mình hóa nghèo hơn và thụt lùi.
Cho nên riêng tôi, tôi yêu sự gắng sức lắm. Bạn có thể có những nguyên tắc giúp mình tin rằng cướp bóc là làm việc phải. y không đáng được tiếp tế thời gian, phải khoá công tơ lại cắt thời gian của y đi".
Và càng ít suy nghĩ bao nhiêu thì càng ít có lý trí bấy nhiêu. Đừng khoe khoang gì nhiều về việc đương làm và đừng tỏ vẻ buồn bả, đau đớn về nỗi hết thảy người đời không biết sống cho ra sống, và nhất định bỏ phí biết bao thì giờ mỗi ngày. Xin bạn nhớ; không ai cướp được bảo vật đó của bạn.