Độc giả khắp mọi nơi đã chú tâm thưởng thức, chuyền tay cho bè bạn và mỗi người đều mua nhiều bản để tặng cho gia đình, người thân, đồng nghiệp như những món quà đặc biệt của sự may mắn. Thật lạ thay, càng làm việc, chàng lại không còn suy nghĩ nhiều về việc cái nơi mà chàng đã vun đất, đã mang lại nguồn nước và đã làm quang cây cối liệu có phải là nơi mà Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc hay không. Không bao giờ là quá trễ để bạn có thể tạo ra may mắn cho chính mình.
Dẫu sao thì nghe câu chuyện này ông cũng có mất mát gì đâu. Nhưng rồi ông chậc lưỡi đồng ý. Câu chuyện giản dị này có thể được áp dụng rất rộng rãi cho tất cả mọi người và có khả năng khích lệ một cách độc đáo.
Chúng túa xuống mọi sinh vật kỳ lạ của khu rừng Mê Hoặc, xuống cả thần Gnome, Bà chúa hồ, Nữ hoàng Sequoia, Ston - Mẹ Đá. Giờ anh có nên tiếp tục ở lại nữa hay không? Ý nghĩ bỏ cuộc bắt đầu nhen nhúm trong đầu Nott. Đừng lãng phí thời gian ở đây nữa.
Sid là một hiệp sĩ chứ không phải là một người làm vườn chuyên nghiệp, vì thế chàng cần phải hỏi xin ý kiến của một người hiểu biết về cây cối. Chính vì vậy mà ta gọi nó là sự may mắn tốt lành, là điều mà ai trong chúng ta cũng đều mong ước. Jim không muốn tiếp tục kể thêm về chuyện mình nữa nên quay sang hỏi Max:
- Tôi mua được một cửa hàng nhỏ sắp đóng cửa. Thế là tiếng vó ngựa dồn dập, hai chàng hiệp sĩ, một áo đen, một áo trắng, rạp mình trên lưng ngựa nhắm hướng khu rừng Mê Hoặc thẳng tiến, khởi đầu một cuộc phiêu lưu đầy mạo hiểm và thú vị mà có lẽ cả hai sẽ không thể nào quên được trong cuộc đời mình. Câu hỏi của ta rất đơn giản: Có thật là chưa từng có một cây bốn lá nào mọc ở khu rừng này không?
Tôi nhận thấy trong mắt cậu phảng phất một nỗi buồn lớn lắm. Và cơ hội thì luôn luôn có sẵn cho mọi người. Biết đâu từ đỉnh cao chót vót ấy chàng có thể tìm thấy những việc cần làm thì sao?
Nott sẵn sàng hạ bất cứ chướng ngại vật nào trên đường mình đi. Nhưng rồi ông chậc lưỡi đồng ý. - Đừng quên rằng mi đã hứa với ta rồi nhé.
Chàng đã làm tất cả những gì cần thiết để một cây bốn lá có thể mọc lên được. Thời gian trôi qua thật chậm. - Ngược lại à? - Max ngạc nhiên không biết Jim đang ám chỉ điều gì.
Chàng liền xuống ngựa, quỳ xuống và kính cẩn lên tiếng: Nhưng sự may mắn đó lại không tùy thuộc vào chúng ta, đó là lý do tại sao nó không kéo dài lâu được. Chàng chỉ có thể mang đủ đất để phủ lên một vài mét đất nhỏ.
Sau đó chàng quay lại và làm lại lần nữa, cách đường kiếm khi nãy khoảng nửa gang tay. Ông vẫn tìn rằng mình còn có thể tạo nên may mắn cho chính mình. Thế là tôi chỉ việc làm lại những kiểu túi mà tôi đã xách không biết bao nhiêu lần khi còn là một thằng bé khiên đồ cho khách.