có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại. Và họ tìm thấy niềm hạnh phúc khi bảo vệ lẽ phải khi đã có người đi tiên phong.
Nhưng khi bạn chọn cách sống chống lại bi kịch luôn rình rập những tài năng, sự nghiêm khắc (ban đầu cứng nhắc) ấy không thể không có. Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn. Lần sau rút kinh nghiệm nhé.
Ta chờ ai đó đến hỏi ta. Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa. Ông Diểu tức giận giương súng.
Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm. Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông.
Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất. Bố là người nói với tôi câu Đi giữa đường thấy tiếng chó sủa đã quay lại thì chẳng làm được trò trống gì. Tôi đốt chút, chả hả hê gì.
Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào. Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu. Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người.
Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương. Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng. Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười.
Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta. Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần. Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất.
Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm. Anh biết, nếu em viết, em sẽ viết hay hơn anh rất nhiều. Có bon chen bẩn, ác.
Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng. Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên. Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không.