Số mạng đã bắt vậy". Thiệt ra là hai tiếng "Carpe diem" nghĩa là "Vui ngày hôm nay đi". Bạn cầu nguyện: "Kính lạy Thượng Đế, con không thể chiến đấu một mình được nữa.
Đời sống đầy đủ hơn, vui vẻ hơn nhiều. Người hay ưu tư cũng đừng kể gì những việc lặt vặt, mới có thể bỉnh tĩnh trong tâm hồn được. Và người bệnh đứng dậy và trở về nhà".
Có khi tôi hỏi tại sao họ lại lựa nghề đó, học nghề từ hồi nào và đã hớt được bao lâu cái đầu rồi. Lương ít mà khóng dám bỏ sở. Bà thiệt là một tai nạn cho chính thân bà và cả gia đình vô phước đó nữa.
Người vợ cho như vậy là tự nhiên mà mấy đứa con riêng cũng vậy. Trong khi đọc mấy hàng ấy, tâm hồn tôi dịu hẳn đi, thiệt là huyền diệu! Những lo lắng, sợ sệt, phiền muộn tiêu tan hết, nhường chỗ cho can đảm, hy vọng và tin tưởng quyết thắng. Càng nghĩ lại càng hoảng sợ.
Aristote nói: "Người lý tưởng tìm cái vui của mình trong sự giúp đỡ kẻ khác, nhưng mắc cỡ khi phải chịu lụy ai. Tôi đi bộ non hai cây số để tới trường học, chỉ có mỗi một lớp. Ghi lại những tấn bộ của ta trong mỗi tuần.
Họ sống một cách hợp lý và bình dị từ lâu, rồi khi kiếm được số lợi tức đó, họ cho rằng đã đạt được mục đích của đời họ rồi. Ông biểu tôi: "Hễ không nói dối, không ăn cắp và bảo gì làm nấy thì ở mãi được". Bây giờ, mỗi lần lo nghĩ về một điều gì không sao thay đổi được, tôi nhún vai nói: "Quên nó đi".
Đêm đó, cô về nhà, cử động như người mỏi mệt. Bây giờ tôi tin chắc chắn, không mảy may ngờ vực, rằng vấn đề quan trọng nhất - và gần như là độc nhất - mà bạn và tôi phải giải quyết là chọn những tư tưởng chánh trực. Một bữa kia, tôi sắm sửa đi chơi, bỗng tôi chết ngất.
Đáng lẽ bực tức về lòng bạc bẽo thì ta cứ chờ đón nó đi, cho nó là tự nhiên sẽ đến. Học sinh thì toàn là những người có tuổi, có công ăn việc làm, muốn học sao cho có kết quả ngay và học giờ nào mới trả tiền giờ ấy. Nói xong, ông già thi hành ngay, ngả mũ đi tới từ người để quyên tiền giúp ông Lawrence Jones.
Xin bạn ghi vào nhật ký những thắng lợi của bạn trong khi áp dụng những nguyên tắc đã chỉ. Người nào tạo lập một hãng lớn mà không học cách tổ chức, uỷ bớt quyền, để có thì giờ chỉ huy, kiểm soát thì khoảng 50, 60 tuổi sẽ mắc bệnh đau tim và phải nghỉ việc luôn. Như vậy, họ được thoả lòng hiếu thắng.
Nhưng khi xưa, nếu anh không biết làm cho công việc buồn tẻ thành ra hứng thú, có lẽ bây giờ anh vẫn còn là chú thợ máy quèn. Đi ngang một nhà thờ, nghe tiếng đàn du dương đánh bản: "Đêm tĩnh mịch", tôi bèn vô. Không bao giờ chúng tưởng tượng được rằng chúng mang nợ bố ghẻ chúng.