Cửa ải đầu tiên là bác trông xe. Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn. Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ.
Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về… Rồi ông lại bảo: Thôi. Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ.
Rồi về tủ để đồ mặc đồ. Bác hỏi: Sao con không đi học. Những người có tâm (nhưng không đủ điều kiện, khả năng giúp) sẽ gật gù thay vì có tật giật mình.
Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình. Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay. Lúc đó, tôi trống rỗng.
Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì. Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó. Bon chen với người khác và bon chen với chính mình.
Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược. Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc. Tôi cho ông thời hạn ba ngày.
Ăn xong lên giường nằm. Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác. Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi.
Cậu có là kẻ mạnh hơn tớ để cậu thoát khỏi cái cậu cho là áp đặt của tớ và cho mình quyền xóa nhòa mọi ngữ nghĩa không? Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc. Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa.
Nhưng chờ đến bao giờ. Ông ta đốt vì chúng bổ ích. Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình.
Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc. Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa. Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy.