Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng. Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi. Bình thản và mệt mỏi.
Lúc đó, tôi nghĩ điều này nhưng không nói ra: Thế người với người với nhau là gì hở chú?. Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi. Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao.
Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua. Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!. Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi.
Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên. Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình. - Ông cụ tôi bị liệt toàn thân.
Còn bây giờ leo thang cũng mỏi. Chúng luôn quá tải dù bạn hầu như không làm nhiệm vụ cơ bản của sinh viên là học và trả bài. Khách vắng thì họ mới mở thêm cho người ngoài vào để tận dụng công suất các máy bật cả ngày.
Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất. Cái gì cũng trôi tuồn tuột. Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác.
Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500. Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy. Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra.
Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân. Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc. Ông sợ làm ướt lạnh khuôn mặt nàng.
Nhất là một khuôn mặt cũ. Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này. Hôm sau đi thi thấy bình thường.
Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa. Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực. Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng.