Sách rồi đến bút rồi đến đồng hồ rồi đến kính rồi đến lọ dầu cá rồi đến truyện tranh rồi đến thắt lưng… Xong! Nhắm mắt liệt kê lại xem nào. Hy vọng bạn chưa chết trước khi viết tiếp đoạn này. Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh.
Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội. Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn. Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai.
Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo. À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái. Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau.
Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi. Có gì để thanh minh. Không biết thì khó trách.
Mà không, ngay từ lúc lấy lời khai, đồng chí ấy đã biết tên mình. Tiếng máy của mình đã tắt. Nhưng nó không còn ở đó.
Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn. Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ. Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về.
Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác. Nhằm sớm tạo ra những con người ưu tú hơn. Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi.
Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy. Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không.
Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông. Hy vọng có thể hâm nóng lại. Bạn ghét sự đợi chờ.
Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt. Tôi e rồi lại nằm nướng đến tận chiều. Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì.