Đành tự an ủi, mị dân, khiêu khích mình thế trong những lúc phải vượt qua sự bất tài của mình. Cái cuối có phần họ nói đúng. Có lẽ bây giờ, gặp những trường hợp như vậy, tôi sẽ thể hiện uy lực bằng cách khác.
Trong lúc tập, gặp một người quen nữa. Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông. Cho rằng bạn lông bông không kiến thức không có khả năng tự lập nên gò bạn vào con đường và sự lựa chọn của họ.
Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn. Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ. Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly.
Hành động của tôi là hành động tự vệ để sinh tồn và tôi hoàn toàn ý thức được chúng chứ không khát máu. Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển. Ta đâu ham hố thắng thua.
Cuối mùa lại ra đợt mới. Dù trái tim đương bề bộn. Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về.
Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn. Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta. Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất…
Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ. Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ. Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục.
Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người. Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai. Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm.
Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm. Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng. Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn.
Kẻo lỡ ra dân tình chỉ đọc được đến đây, suy diễn lung tung thì khổ. Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly. Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường.