Ông hầm hầm hỏi tôi sao lại làm như vầy, như vầy. Ông Parsons dẫn chứng cũng vô ích, lý luận cũng vô ích. Ông ngắm nghía từng bộ phận nhỏ một, từ nệm ngồi cho tới cái khóa cửa, tới thùng xe, nhất là những chi tiết nào do ông Chamberlain sáng tạo cho tiện lợi, thì ông cứ muốn ghi nhớ lấy và chỉ cho bà Tổng thống, cho nữ Bộ trưởng lao động Perkins và cô thư ký riêng của ông.
Có bao giờ bạn ngừng lại một phút mà suy nghĩ rằng trên vũ trụ này, chỉ có con chó là không cần làm việc mà cũng sống một cách ung dung không? Ta nuôi gà, là vì gà cho ta trứng: ta nuôi bò, là vì bò cho ta sữa; mà ta nuôi con hoàng yến cũng vì tiếng hót của nó. Cho nên câu chuyện êm thấm. Mà không có chi nuôi chúng hết.
Khi còn xa bạn chừng mười bước, nó đã bắt đầu ve vẩy đuôi rồi. Nhiều vĩ nhân trong thế giới cũng mắc cái tật tự khoe mình là quan trọng. Tất cả chúng ta đều muốn diễn thuyết khi có người chăm chú nghe ta.
Bạn ghét những lời tán dương giả dối thô lỗ, nhưng bạn cũng thèm khát những lời khen thật. Đó, cách cư xử của bà Eugénie đem tới kết quả như vậy đó. Bạn tưởng ông Hurock tranh biện với va sao? Không, ông đã biết từ lâu rằng dùng lối đó với đào kép không được.
Và, tức thì, không kịp nghĩ ngợi gì hết, tôi đã thấy tôi ngồi vào hội, lần đó là lần thứ nhất trong đời tôi. Trong thời Nam Bắc chiến tranh, một lần bại quân phương Nam, ban đêm chạy tới một sông, vì mưa bão mà nước dâng cao không thể nào qua nổi. Biên lên bản đồ đính theo đây, tổng số nóc nhà mới hoặc nóc nhà sửa lại mà ông cho là đã bán được, nhờ cuộc cổ động năm ngoái.
Thì cô ta ăn tiền của tôi, phải khen tôi là sự dĩ nhiên. Hai người giỏi nhất trong nghề bán hàng chung nhau viết một cuốn sách về nghệ thuật dụ khách mua hàng. ở chỗ vắng người, ai mà không muốn thả một con chó như con chó nhỏ này cho nó tự do chạy một chút.
Đó là lời chửi thậm tệ nhất của họ. Một hôm, người ta đặt nó lên một chiếc ghế cao, để cho nó nấu món cháo của nó. Người phụ của anh vụng dại, đâu phải lỗi của anh.
(Con thử tưởng tượng, có ai, cha mà mắng con như vậy không?). Vì vậy mà gây được mỹ cảm rất dễ dàng. Mười chín thế kỷ trước, Đức Giê-su nói: "Con hãy mau mau theo ý kiến đối thủ của con đi".
Bà xin tôi thành thực cho biết ý kiến nên bắt chước họ không? Ông hầm hầm hỏi tôi sao lại làm như vầy, như vầy. "Đừng gây với ai hết".
Có khi chỉ cần ông chồng buổi sáng, khi đi làm, giơ tay lên chào vợ một cái cũng đủ làm cho cái hố giữa họ khỏi mỗi ngày một sâu". Những đức lang quân ở Mỹ nên noi gương bà. Trước hết: ông nghe câu chuyện của tôi từ đầu chí cuối, không nói nửa lời.