Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới. Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại.
Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng. Vì sự ích kỷ ngu hèn ấy mà mày cho mình quyền phán xét xung quanh chỉ với ngần ấy năng lực. Vật chất? Bạn đâu có.
Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại. Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình. Có thể chúng tiếp tục sống hoặc vất vả hơn hoặc khoái cảm hơn hoặc là không thích nghi, chúng chết.
Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình. Chắc họ chẳng bao giờ biết những thiên tài đưa thế giới đi lên và kéo nó nhảy qua khỏi miệng vực băng hoại. Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi.
Hôm trước em đọc ở một tờ báo có nói… Nói chung là bố mẹ hơi xuôi xuôi thôi, còn họ vẫn chưa thay đổi quan niệm mảnh bằng đại học không thể không có. Nếu không có một sự đổi mới quan niệm cũng như mức sống lớn lao trong xã hội. Vận động điên cuồng và đầy khao khát.
Có điều, bạn đã ngồi im rất lâu trong những năm cấp ba và đại học. Rất rối rắm và hoang mang. Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây.
Được một lúc thì có người kéo chăn khỏi người bạn. Nhưng bác nói: Bật dậy nào. Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua.
Còn quá nhiều điều để viết. Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống. Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn.
Những mối quan hệ thì vô số, chẳng thua ông to bà lớn nào. Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ. Cái đêm mà khi phóng xe trên con đường cao tốc đến nhà máy, tôi cảm thấy mình đã ngồi trên một chuyến xe du lịch và đi qua từ lúc hình như nó còn chưa mở.
Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết. Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi. Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người.