Càng ngày anh càng cảm thấy Có lẽ cô ấy cần được hướng dẫn nhiều hơn mà thôi! Lẽ nào ông lại nghĩ rằng tôi có thể đọc được những suy nghĩ của ông kia chứ?".
Anh dành nhiều thời gian hơn cho từng nhân viên để đảm bảo họ hoàn toàn hiểu rõ công việc được giao. - Chào anh bạn, - James cất tiếng chào khi bước vào phòng Jones. Và dĩ nhiên công việc của họ cũng hiệu quả hơn.
Khi giao việc, cần phải xác định cụ thể phạm vi thẩm quyền cho người thực hiện. Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: "Ổn cả". - Tớ hiểu rồi, - James đồng ý.
Thế mà anh chỉ tập trung vào việc hướng dẫn công việc sao cho rõ ràng và chính xác, đến nỗi quên cả dặn dò nhân viên về thời hạn hoàn thành công việc. Nhân viên của anh đã không hoàn thành công việc đúng hạn. - Thật sao? Nếu tớ làm thế thì liệu sự việc có dễ dàng hơn không? - Jones nhíu mày hỏi.
Tớ hiểu ý cậu chứ, nhưng tớ nghĩ, đôi lúc ta nên khởi đầu từ những bước nhỏ trước khi tiếp tục những bước lớn hơn. - Cậu hãy ngồi xuống đi. Thế nhưng làm thế nào có thể xác định phạm vi thẩm quyền cho các nhân viên của mình? Phải chăng cũng có nhiều mức độ, phạm vi thẩm quyền khác nhau? Anh nghĩ đến Josh và Jennifer, và về những công việc mà anh sẽ giao cho các nhân viên của mình.
Trước tiên, cậu có thể thẳng thắn nói cho tôi biết những gì cậu nắm được khi tôi giao việc cho cậu lần trước không? Tớ vẫn không thể hiểu được. Nhưng đến hai ngày sau thì tớ không thể im lặng được nữa.
Mãi đến chiều hôm sau, tớ vẫn không nhận được tin tức gì của Jennifer, nên tớ bèn đến gặp cô ấy để hỏi thăm tình hình công việc. - Tôi biết tôi đã gây ra những rắc rối không mong muốn. khó cộng tác với các nhân viên của mình.
Ông chưa bao giờ cho tôi biết là dự án này rất khắt khe về thời gian và ông cũng không yêu cầu cụ thể thời hạn hoàn thành công việc. Thế nhưng cuộc sống vẫn luôn có những thử thách. Đó là chủ nhật đầu tiên sau một khoảng thời gian dài mà James không phải bận tâm lo nghĩ gì đến công việc của ngày thứ hai.
James vẫn còn nhớ nét mặt tỏa sáng vì tự hào của Jessica khi cô ấy bước vào văn phòng anh để báo cáo công việc. - Jones ngồi thẳng lên, chuẩn bị nói tiếp. - Lâu rồi tớ mới lại thấy cậu vui như thế, James ạ.
Mọi người lại thấy anh mỉm cười. - Đến lúc này, cô ấy bớt nóng giận hơn và đã chỉ cho tớ thấy một sự thật hiển nhiên khác nữa. - Cậu nói đúng, cậu đã bỏ qua một thứ.