Thế giới trong óc thật hỗn tạp. Chỉ còn làm con tin ở nhà bác nữa thôi. Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau.
Dừng lại vẫn là chơi. Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ. Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn.
Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh. Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Hy vọng khách đến Sea Games vẫn còn được tận hưởng mùi hoa sữa có gì đó mang tính tượng trưng rất sâu xa cho người Việt.
Chúng là những bước chân của suy nghĩ. Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo.
Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy. Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm. Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết.
Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại. Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình. Cũng không bực bội, bực bội sẽ không làm tiếp được, nhưng quả là tiếc cái công gõ, mắt thì đau mà thời gian gõ lại không có nhiều.
Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy. Để không bao giờ khuỵu xuống cả. Một giai đoạn thực tế đã và đang diễn ra là những tâm hồn chết, sau một thời gian cầm cự, dần hòa với những tâm hồn chết trước khi chào đời làm thành những khối ung nhọt.
Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống. Nhà văn ngồi lại một mình. Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện.
Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình. Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi.
Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt. Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn. Khi mà bạn bắt buộc cần những đối xử dịu dàng dành cho một con bệnh thì họ lại thường dùng phương pháp nhà binh.