Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này. Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó. Nhằm sớm tạo ra những con người ưu tú hơn.
Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành. Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi. Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn.
Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng. Ta ghét phải gây phiền nhiễu đến những ai lúc nào cũng lo bị làm phiền. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì.
Định kiến tàn sát sự phong phú. Nhưng mưa dầm thấm lâu. Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi.
Hoặc những việc bùng nổ sự bất mãn hơn thế. Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra. Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm.
Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống. Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang. Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung.
Chứ không phải như thời của tôi bây giờ. Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết. Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra.
Chắc em buồn vì vừa nãy, có thằng tạt xe ngang đầu, anh buột miệng chửi thề. Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc. Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn.
Rồi lại đây ngủ bên em. Biết rõ bạn là cái gì để làm gì. Bạn tận hưởng nó vì biết nó sẽ qua đi rất nhanh.
Chỉ là ta đang viết. Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy. Dù đó là hai yếu tố mâu thuẫn.